Khoảng 18h ngày 16/07/2011, trên đường Kim Mã, hướng Cầu Giấy đi Nguyễn Thái Học, bắt được vụ này hơi hay.
Một em CRV ghi rất rõ: MỚI LÁI XE.
Nổi máu tò mò, mềnh bán theo, ôi Trời! Đúng là mới lái ô_tô, vẫn quen phong độ mô_tô "Chắc ẻm này chuyên nghiệp đưa ga". Đường đông, dày đặc các phương tiện tham gia giao thông vậy mà em này phi như "Tuấn mã", hết phải lại trái.
Mềnh "bó_chiếu" vội ghi lại được tấm hình, thông báo pà kon "Anh em thân thiết - quen biết từ lâu" ai đang điều khiển phương tiện tham gia giao thông thấy ẻm này nên tránh xa hoặc dừng hẳn lên lề đường!
Thứ Bảy, 16 tháng 7, 2011
NÊN CHĂNG?
Hôm nay thứ bảy, ngày 16 tháng 7 năm 2011, một ngày trước khi đến sáng chủ nhật mà nhiều người dân đang muốn đi biểu tình phản đối Trung Quốc gây hấn với ngư dân Việt Nam trên vùng biển Hoàng Sa - Trường Sa. Chúng cướp bóc ngư cụ, tầu bè, hải sản mà ngư dân ta đánh được. Chúng dùng quân đội đánh đập, uy hiếp bằng vũ lực khi ngư dân đang làm ăn trên chính vùng biển đảo của Việt Nam. Vậy nên bà con ta đang khí thế để xuống đường lắm.
Rảnh rang và để lên giây cót tinh thần cho ngày mai, mời thằng Hiếu BNG lang thang ra ngoại ô chơi buổi chiều nay. Qua cầu Mai Lĩnh trên quốc lộ 6, thuộc địa phận Hà Nội, chụp được cái pano này:
Nên tự hỏi vậy cần gì mình đi biểu tình nữa nhỉ? Để Đảng và Nhà nước lo thôi!
Khuyến mại nữa nè!
Rảnh rang và để lên giây cót tinh thần cho ngày mai, mời thằng Hiếu BNG lang thang ra ngoại ô chơi buổi chiều nay. Qua cầu Mai Lĩnh trên quốc lộ 6, thuộc địa phận Hà Nội, chụp được cái pano này:
Nên tự hỏi vậy cần gì mình đi biểu tình nữa nhỉ? Để Đảng và Nhà nước lo thôi!
Khuyến mại nữa nè!
Nhật tạm thời " ly hôn " với các hợp tác hạt nhân.
LÊ DŨNG
Mới 3 tuần trước, Giáo sư Phạm Duy Hiển của Việt nam đã gửi thư cho thủ tướng Naoto Kan, đề nghị ông Kan tác động tới Chính Phủ Việt nam để lùi thời hạn đầu tư xây dựng nhà máy điện hạt nhân Ninh thuận thêm 10 năm nữa.
Thực tế, việc lùi lại 10 năm - bằng 2 khoá làm việc của các quan chức - là một điều đáng tiếc đối với các cá nhân thèm dự án. Họ đã mất nhiều công sức để đầu tư vào việc lăng xê, tuyên truyền bằng mọi giá phải xây dựng nhà máy điện hạt nhân, còn dùng cả cách nói " xây dựng bằng quyết tâm chính trị " nữa để tự lừa dối cả chính bản thân họ, lừa dối các chuyên gia địa phương.
Mới 3 tuần trước, Giáo sư Phạm Duy Hiển của Việt nam đã gửi thư cho thủ tướng Naoto Kan, đề nghị ông Kan tác động tới Chính Phủ Việt nam để lùi thời hạn đầu tư xây dựng nhà máy điện hạt nhân Ninh thuận thêm 10 năm nữa.
Thực tế, việc lùi lại 10 năm - bằng 2 khoá làm việc của các quan chức - là một điều đáng tiếc đối với các cá nhân thèm dự án. Họ đã mất nhiều công sức để đầu tư vào việc lăng xê, tuyên truyền bằng mọi giá phải xây dựng nhà máy điện hạt nhân, còn dùng cả cách nói " xây dựng bằng quyết tâm chính trị " nữa để tự lừa dối cả chính bản thân họ, lừa dối các chuyên gia địa phương.
Thứ Sáu, 15 tháng 7, 2011
THẰNG ANH ĐỂU
Dạ em chào anh ạ, em mới vừa bên nhà sang thăm anh, mong anh sức khỏe!
- Không dám! Chú dạo này thế nào? Gia đình khỏe cả chứ?
Vâng anh. Em hôm nay đến là thăm anh, thứ nữa là bàn với anh về việc đào cái giếng xa xa phía đông nhà em đấy ạ.
- Ôi sời, bàn bạc cái gì chú? Thế ý chú dư lào, chú thấy chú làm được đến đâu.
Dạ, em biết em không đủ nhân tài vật lực vào lúc này, cơ mà họ hàng nội ngoại nhà em thì chưa muốn đào cái giếng này vì giếng đất sỏi ong là ngon mát ngọt nhất, vả lại cũng muốn để lại cho hậu thế chúng nó còn có chút lộc của cha ông!
- Chú lại nói sai rồi, anh thấy chú cũng nhăm nhe mời thằng nọ thằng kia vào để nó chuẩn bị đào đó thôi.
Vâng anh! Cũng là do các cụ nhà em, con cháu nhà em muốn nhờ mấy thằng đó nó vô tư hơn, bọn đấy nó dù sao cũng đáng tin anh ạ. Vả lại cái vụ anh vào đào củ quả phía tây nhà em, em vẫn chưa làm yên lòng mấy ông cha chú có tí học nhà em được
- Chú nói ngu bỏ mẹ, chúng nó dáng tin thì đúng rồi, thế anh hỏi chú, chúng nó có quà cáp cho chú và các anh chú được nhiều như anh không nào? Còn cha chú nhà chú, chú đéo nhớ là cụ anh có nói bọn đó như cục phân sao?
Cái đó em biết, nhưng thôi anh ạ, cứ theo ý bà con họ hàng nhà em đã ạ.
- Chú lại đéo hiểu anh rồi, cái giếng đó anh đã chuẩn bị hết chão, cần giếng, tang giếng, máy đào và tất cả rồi, chú bảo anh đéo đào thì của nhà anh thành đồng nát à. Thôi ra ngoài, gọi điện cho mấy thằng anh nhà chú đi, đéo dừng lại được đâu. Anh vừa nói con mụ vợ anh rồi, nó đã chuẩn bị thêm cho chú mang về bên nhà hơn chục cái ruột tượng, yên tâm đi, anh đéo để các chú thiệt đâu mà lo.
Vâng, thôi anh ạ, em cũng đã được dặn dò kỹ lưỡng, có thêm cái của chị thì tạm ổn.
- Thế về đi.
Anh ơi, nhưng mấy người nhà em đi hái lượm cạnh khu giếng đấy anh đừng đuổi đánh, đừng thu hết mấy cành củi - mấy củ mài, để cho người nhà em còn kế sinh nhai anh nhé.
- ĐCM thằng này ngu vãi, bọn người nhà mày lè vè quanh đấy hái lượm, nó nhìn thấy nó lại la làng lên với cả nhà nhà mày, cùng mấy thằng hàng xóm thì mặt tao thành mặt dày hả? Phải dọa - đuổi - đánh - giết để nó đéo dám lè vè nữa chứ. Ngu VL!
Vâng anh. Thôi em về đây.
- Về đi, nhớ là đã đồng thuận vậy đấy. Nhớ dẹp họ hàng nội ngoại nhà mày đừng có mà bù lu bù loa lên đấy. Khu phía đông này xa xôi, có phải lúc đéo nào cũng ra mà giám sát được đâu, chỉ cần im lặng là xong. Nhớ nghe lời vậy, thi thoảng anh xí cho tí nước giếng ngon mát ngọt ấy mà dùng. "Nói vậy chứ, ngữ chúng mày, xong việc tao bóp chết"
- Không dám! Chú dạo này thế nào? Gia đình khỏe cả chứ?
Vâng anh. Em hôm nay đến là thăm anh, thứ nữa là bàn với anh về việc đào cái giếng xa xa phía đông nhà em đấy ạ.
- Ôi sời, bàn bạc cái gì chú? Thế ý chú dư lào, chú thấy chú làm được đến đâu.
Dạ, em biết em không đủ nhân tài vật lực vào lúc này, cơ mà họ hàng nội ngoại nhà em thì chưa muốn đào cái giếng này vì giếng đất sỏi ong là ngon mát ngọt nhất, vả lại cũng muốn để lại cho hậu thế chúng nó còn có chút lộc của cha ông!
- Chú lại nói sai rồi, anh thấy chú cũng nhăm nhe mời thằng nọ thằng kia vào để nó chuẩn bị đào đó thôi.
Vâng anh! Cũng là do các cụ nhà em, con cháu nhà em muốn nhờ mấy thằng đó nó vô tư hơn, bọn đấy nó dù sao cũng đáng tin anh ạ. Vả lại cái vụ anh vào đào củ quả phía tây nhà em, em vẫn chưa làm yên lòng mấy ông cha chú có tí học nhà em được
- Chú nói ngu bỏ mẹ, chúng nó dáng tin thì đúng rồi, thế anh hỏi chú, chúng nó có quà cáp cho chú và các anh chú được nhiều như anh không nào? Còn cha chú nhà chú, chú đéo nhớ là cụ anh có nói bọn đó như cục phân sao?
Cái đó em biết, nhưng thôi anh ạ, cứ theo ý bà con họ hàng nhà em đã ạ.
- Chú lại đéo hiểu anh rồi, cái giếng đó anh đã chuẩn bị hết chão, cần giếng, tang giếng, máy đào và tất cả rồi, chú bảo anh đéo đào thì của nhà anh thành đồng nát à. Thôi ra ngoài, gọi điện cho mấy thằng anh nhà chú đi, đéo dừng lại được đâu. Anh vừa nói con mụ vợ anh rồi, nó đã chuẩn bị thêm cho chú mang về bên nhà hơn chục cái ruột tượng, yên tâm đi, anh đéo để các chú thiệt đâu mà lo.
Vâng, thôi anh ạ, em cũng đã được dặn dò kỹ lưỡng, có thêm cái của chị thì tạm ổn.
- Thế về đi.
Anh ơi, nhưng mấy người nhà em đi hái lượm cạnh khu giếng đấy anh đừng đuổi đánh, đừng thu hết mấy cành củi - mấy củ mài, để cho người nhà em còn kế sinh nhai anh nhé.
- ĐCM thằng này ngu vãi, bọn người nhà mày lè vè quanh đấy hái lượm, nó nhìn thấy nó lại la làng lên với cả nhà nhà mày, cùng mấy thằng hàng xóm thì mặt tao thành mặt dày hả? Phải dọa - đuổi - đánh - giết để nó đéo dám lè vè nữa chứ. Ngu VL!
Vâng anh. Thôi em về đây.
- Về đi, nhớ là đã đồng thuận vậy đấy. Nhớ dẹp họ hàng nội ngoại nhà mày đừng có mà bù lu bù loa lên đấy. Khu phía đông này xa xôi, có phải lúc đéo nào cũng ra mà giám sát được đâu, chỉ cần im lặng là xong. Nhớ nghe lời vậy, thi thoảng anh xí cho tí nước giếng ngon mát ngọt ấy mà dùng. "Nói vậy chứ, ngữ chúng mày, xong việc tao bóp chết"
NẾU TRÊN ĐẦU MÌNH ĐÃ MỌC ĐUÔI SAM
Thơ Đỗ Trung Quân.
Tháng này Sài Gòn mưa ngâu
Nhưng thôi, miễn bàn vể thơ thẩn
Tôi nói thẳng
Cho mau
Đồng bào tôi ngoài biển vẫn bị nó cướp tàu
Đồng bào tôi ngoài biển vẫn bị nó túm đầu
Cướp cơm chim
Tôi nói thẳng
Thôi đi mấy cha, mấy anh cà vạt phòng lạnh cách xa biển Đông ngàn dặm
Nhà anh chả ai cướp
Con anh chả ai đánh [đánh sao được, nó ở nước ngoài ráo cả]
Vợ anh chả ai hiếp [hiếp sao được, nhà anh có công an bồng súng đố thằng nào…]
Chỉ tủi thân cho đồng bào
Tàu thuyền rách nát.
Kiếm sống ở khu vực nhà mình vẫn bị ăn tát
Ăn bạt tai – đá đít
Ăn đạn AK
Bọn hải tặc đuôi sam làm cha
Thậm chí làm ông nội.
Thơ không được chửi bậy
nhưng thôi đành
Tiên sư bố chúng mày bọn lưu manh!
Bạn bè gì ngữ ấy.
Thơ không được chửi bậy
Xin tha thứ cho thằng làm thơ này. Đọc tin đồng bào bị cướp trên biển thì mắt nó cay cay …
Cứ đàn áp đi…
Cứ bóp cổ đi…
Cứ kung-fu đi…
Cứ triệu tập đi…
Cứ lo hữu nghị đi…
Hỡi những người anh em máu đỏ da vàng
Hãy thử sờ lên đầu mình.Xem…
Đã mọc đuôi sam ?…
Tháng này Sài Gòn mưa ngâu
Nhưng thôi, miễn bàn vể thơ thẩn
Tôi nói thẳng
Cho mau
Đồng bào tôi ngoài biển vẫn bị nó cướp tàu
Đồng bào tôi ngoài biển vẫn bị nó túm đầu
Cướp cơm chim
Tôi nói thẳng
Thôi đi mấy cha, mấy anh cà vạt phòng lạnh cách xa biển Đông ngàn dặm
Nhà anh chả ai cướp
Con anh chả ai đánh [đánh sao được, nó ở nước ngoài ráo cả]
Vợ anh chả ai hiếp [hiếp sao được, nhà anh có công an bồng súng đố thằng nào…]
Chỉ tủi thân cho đồng bào
Tàu thuyền rách nát.
Kiếm sống ở khu vực nhà mình vẫn bị ăn tát
Ăn bạt tai – đá đít
Ăn đạn AK
Bọn hải tặc đuôi sam làm cha
Thậm chí làm ông nội.
Thơ không được chửi bậy
nhưng thôi đành
Tiên sư bố chúng mày bọn lưu manh!
Bạn bè gì ngữ ấy.
Thơ không được chửi bậy
Xin tha thứ cho thằng làm thơ này. Đọc tin đồng bào bị cướp trên biển thì mắt nó cay cay …
Cứ đàn áp đi…
Cứ bóp cổ đi…
Cứ kung-fu đi…
Cứ triệu tập đi…
Cứ lo hữu nghị đi…
Hỡi những người anh em máu đỏ da vàng
Hãy thử sờ lên đầu mình.Xem…
Đã mọc đuôi sam ?…
CÂU LẠC BỘ XE THỒ
13h30' xuất phát, lạc đường, mà đúng ra là không biết đường vì đi lần đầu và lại đi cùng "Ngố"!
Có mấy chục cây số, trung tâm Thụy An mà mãi 15h30' mới tới nơi, thành ra vất mới đau em!
Là của Sở LĐTBXH Hà Lội nên cũng khang trang đáo để.
Xe thồ 300 hộp sữa ngoại nhập, phải nói là xã hội còn có rất nhiều tấm lòng nhân ái. May mà có vậy, chứ không thì sắp loạn!
Xong nhiệm vụ "thồ" giao hàng đầy đủ, đi thăm loanh quanh.
Hai chú bé này rất vui vì được chụp hình, chú áo đỏ cứ đòi chụp tiếp. Không được đâu hai chú em ơi, vì ảnh này có in ra thì cũng không biết mang lên cho chú lúc nào đâu. Thông cảm nhé!
Bệnh nhân này đang mơ mộng gì đây? Có phải em đang mơ em cũng có một cuộc sống tự do, sống mạnh khỏe để làm được tất cả những điều mình mơ ước!
"..........Em vẫn từng đợi anh, như hoa từng đợi nắng........."
Những em bé bệnh tật, mỗi đứa mỗi hoàn cảnh, có lẽ chúng không có được một ước mơ hoàn chỉnh, bởi chúng thiểu năng trí tuệ.
Và đây nữa, những chiếc xe lăn sẽ đồng hành suốt cuộc đời!
Những người cao tuổi. Họ có biết rằng biển đảo đang bị xâm lấn, hỏi chuyện ông cụ xách nước, ông bảo chỉ lơ mơ là bọn Tàu lúc nào chẳng rình rập ăn cướp đất nước này. Tất cả những con người này đều không đủ đầy, về tình thương yêu của con cái, về mái ấm gia đình, họ về đây trong sự giùm bọc của mái ấm nhân đạo này.
Và đây, mầm non của đất nước, vẫn còn những cảnh éo le, đau lòng đến nhường này. Các cô bảo mẫu, một góc độ nào đó, họ là những con người phi thường, họ là một tấm lòng lớn, một nhân cách lớn!
Hàng ngày phải đối diện với những đứa trẻ bị bỏ rơi, bệnh tật và nhiều nhiều những điều mà một buổi chiều không thể chuyên chở hết.
Nhưng dù sao, cuộc sống vẫn cứ phải tiếp tục, dù khó khăn, dù gian khổ thì nơi đây nguồn sống vẫn sinh sôi.
Bằng sức lao động, bằng nghị lực và chính bằng tình thương con người!
Chồi non lộc biếc vẫn ngày ngày sinh sôi, phát triển. Hoa vẫn nở, vẫn dâng cho cuộc đời chút hương thơm. Vẫn bám chặt lấy đất, chắt lọc từ sỏi đá dòng nhựa mặn mòi!!!
Có mấy chục cây số, trung tâm Thụy An mà mãi 15h30' mới tới nơi, thành ra vất mới đau em!
Là của Sở LĐTBXH Hà Lội nên cũng khang trang đáo để.
Xe thồ 300 hộp sữa ngoại nhập, phải nói là xã hội còn có rất nhiều tấm lòng nhân ái. May mà có vậy, chứ không thì sắp loạn!
Xong nhiệm vụ "thồ" giao hàng đầy đủ, đi thăm loanh quanh.
Hai chú bé này rất vui vì được chụp hình, chú áo đỏ cứ đòi chụp tiếp. Không được đâu hai chú em ơi, vì ảnh này có in ra thì cũng không biết mang lên cho chú lúc nào đâu. Thông cảm nhé!
Bệnh nhân này đang mơ mộng gì đây? Có phải em đang mơ em cũng có một cuộc sống tự do, sống mạnh khỏe để làm được tất cả những điều mình mơ ước!
"..........Em vẫn từng đợi anh, như hoa từng đợi nắng........."
Những em bé bệnh tật, mỗi đứa mỗi hoàn cảnh, có lẽ chúng không có được một ước mơ hoàn chỉnh, bởi chúng thiểu năng trí tuệ.
Và đây nữa, những chiếc xe lăn sẽ đồng hành suốt cuộc đời!
Những người cao tuổi. Họ có biết rằng biển đảo đang bị xâm lấn, hỏi chuyện ông cụ xách nước, ông bảo chỉ lơ mơ là bọn Tàu lúc nào chẳng rình rập ăn cướp đất nước này. Tất cả những con người này đều không đủ đầy, về tình thương yêu của con cái, về mái ấm gia đình, họ về đây trong sự giùm bọc của mái ấm nhân đạo này.
Và đây, mầm non của đất nước, vẫn còn những cảnh éo le, đau lòng đến nhường này. Các cô bảo mẫu, một góc độ nào đó, họ là những con người phi thường, họ là một tấm lòng lớn, một nhân cách lớn!
Hàng ngày phải đối diện với những đứa trẻ bị bỏ rơi, bệnh tật và nhiều nhiều những điều mà một buổi chiều không thể chuyên chở hết.
Nhưng dù sao, cuộc sống vẫn cứ phải tiếp tục, dù khó khăn, dù gian khổ thì nơi đây nguồn sống vẫn sinh sôi.
Bằng sức lao động, bằng nghị lực và chính bằng tình thương con người!
Chồi non lộc biếc vẫn ngày ngày sinh sôi, phát triển. Hoa vẫn nở, vẫn dâng cho cuộc đời chút hương thơm. Vẫn bám chặt lấy đất, chắt lọc từ sỏi đá dòng nhựa mặn mòi!!!
NGU XUẨN - Hà Văn Thịnh - HAY CÒN GỌI LÀ LỪA ĐẢO
Tôi không biết dùng từ nào hơn khi nghe tin Petrolimex đang dự định ký hợp đồng với PetroChina để lắp đặt đường ống dẫn dầu từ Quảng Tây sang Quảng Ninh dài 200 km để mỗi năm “được” mua từ Trung Quốc khoảng trên dưới 3 triệu tấn dầu!
Ngu 1, mỗi ngày thế giới tiêu thụ khoảng 88,8 triệu thùng dầu (mỗi thùng – barrel, là 158,97 lít, 7 thùng bằng 1 tấn), trong đó Trung Quốc tiêu thụ khoảng 5,5 triệu thùng (xếp thứ hai thế giới sau Mỹ). Theo TS M. King Herbert thì đến năm 2005, phần lớn các giếng dầu của thế giới đang ở vào giai đoạn ‘đỉnh của khai thác’ (Herbbert’s Peak hay Peak Oil), do đó, dầu càng ngày càng đắt đỏ hơn. Đặc biệt, lượng tăng về tiêu thụ sau năm 2005 sẽ là 2% trong khi sản xuất dầu của toàn thế giới chỉ tăng 3% nên mức cung chỉ đáp ứng được 40% mức cầu! Trung Quốc lấy đâu ra lượng dầu “thừa” để bán cho Việt Nam “sòng phẳng, vô tư” trong khi mỗi năm, nền kinh tế Trung Quốc phải nhập khoảng 40% lượng dầu tiêu thụ?
Thứ Năm, 14 tháng 7, 2011
CHỚM THU - TRẦN NHƯƠNG
Đành hanh cái nắng chớm thu
Nửa như nhớ Hạ, nửa như giận mình
Gặp Thu cũng muốn ngoại tình
Lại e sen muộn đầu đình ngóng trông
Cốm xanh vương vít trái hồng
Xóm bên người ấy lấy chồng phố xa
Chớm thu nắng đổ về già
Bao nhiêu mắt mở vườn na dậy thì…
Nửa như nhớ Hạ, nửa như giận mình
Gặp Thu cũng muốn ngoại tình
Lại e sen muộn đầu đình ngóng trông
Cốm xanh vương vít trái hồng
Xóm bên người ấy lấy chồng phố xa
Chớm thu nắng đổ về già
Bao nhiêu mắt mở vườn na dậy thì…
Mạn bàn về an toàn điện hạt nhân - Hoàng Xuân Phú
Trong buổi họp báo đầy ứ nước mắt, được tổ chức ngày 29/4/2011, Giáo sư Toshiso Kosako nghẹn ngào công bố quyết định từ chức cố vấn nguyên tử cho thủ tướng, để phản đối cách xử lý khủng hoảng hạt nhân của chính phủ Nhật Bản.[1] Hai ngày sau, trong chuyến viếng thăm và xin lỗi dân làng Iitate, phó chủ tịch Norio Tsuzumi của TEPCO (Tokyo Electric Power Company)[2] cho rằng thảm họa hạt nhân Fukushima là do con người gây ra.[3] Là một trong những người lãnh đạo cao nhất của chính công ty điều hành nhà máy điện hạt nhân Fukushima Daiichi,[4] nơi xảy ra thảm họa 3/2011, ông Tsuzumi có đầy đủ căn cứ xác thực khi thừa nhận như vậy.
Thời điểm sóng thần lùi dần xa... Đã đến lúc đưa tình đoàn kết và lòng vị tha trở về đúng vị trí hợp lý, để nghiêm khắc nhìn nhận trách nhiệm của con người đối với thảm họa hạt nhân Fukushima, thay vì đổ lỗi tất cả cho thiên nhiên.
Chuyện buồn trên “đất nước mặt trời mọc”
Thời điểm sóng thần lùi dần xa... Đã đến lúc đưa tình đoàn kết và lòng vị tha trở về đúng vị trí hợp lý, để nghiêm khắc nhìn nhận trách nhiệm của con người đối với thảm họa hạt nhân Fukushima, thay vì đổ lỗi tất cả cho thiên nhiên.
Chuyện buồn trên “đất nước mặt trời mọc”
Thứ Tư, 13 tháng 7, 2011
VỀ HUYỀN THOẠI ĐIỆN HẠT NHÂN GIÁ RẺ - Hoàng Xuân Phú
Những người cổ súy cho điện hạt nhân thường thuyết phục dư luận là điện hạt nhân vừa rẻ, vừa an toàn.[1] Họ muốn mọi người tin rằng những sự cố điện hạt nhân như Three Mile Island 1979[2] và Chernobyl 1986[3] đã thuộc về quá khứ, không còn tái diễn, nhưng thảm họa Fukushima 2011[4] đã chỉ ra điều ngược lại. Qua bài “Mạn bàn về an toàn điện hạt nhân”,[5] ta đã trao đổi để đi đến kết luận rằng không bao giờ có được công nghệ điện hạt nhân tuyệt đối an toàn và tai họa luôn rình rập các nhà máy điện hạt nhân. Còn chuyện giá rẻ thì sao? Trong bài này chúng ta sẽ cùng nhau xem xét để thấy được tính hoang đường của luận điểm ấy.
THÔNG BÁO NỘI BỘ
Thông báo tới toàn bộ người thân trong gia đình hai bên nội ngoại!
Thông báo tới bạn bè anh em bằng hữu gần xa!
Thông báo tới phòng hành chính cơ quan!
Tôi sẽ hoàn toàn từ chối bất kỳ công việc - hoạt động nào ngoài việc đi biểu tình phản đối tàu khựa gây hấn trên vùng biển Việt Nam vào các ngày chủ nhật kể từ ngày 17/07/2011.
Thông báo này có hiệu lực đến khi có thông báo mới!
He He!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Thông báo tới bạn bè anh em bằng hữu gần xa!
Thông báo tới phòng hành chính cơ quan!
Tôi sẽ hoàn toàn từ chối bất kỳ công việc - hoạt động nào ngoài việc đi biểu tình phản đối tàu khựa gây hấn trên vùng biển Việt Nam vào các ngày chủ nhật kể từ ngày 17/07/2011.
Thông báo này có hiệu lực đến khi có thông báo mới!
He He!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Thứ Ba, 12 tháng 7, 2011
Tiên sư chúng mày (3) - Hà Bắc Blog
Hôm nay họp “bảo đảm thi”
Nên dùng điện thoại chạy đi thăm làng
Sang anh Mô mới ngỡ ngàng
Thì ra Bộ chửi vẫn đang khơi mào.
Bực mình nên viết mấy câu
Chửi thêm bài nữa, trước sau cho đà (cho đã).
Tiên sư chúng mày phần ba
Hãy nghe cho thấu dân choa ngọt ngào.
*
* *
Tưởng là yên đã bấy lâu
Anh em, đồng chí gặp nhau luận bàn
Tô cho mười sáu chữ vàng
Đẹp như cái thủa giàu sang bạn hiền.
Ngờ đâu một lũ Hán điên
Đứng đầu là tướng Bành Khiêm tham tàn
Đang nhăm nhe dạy Việt Nam
Đã ăn cướp lại la làng… luật chi?
Rằng bay một lũ thâm si
Anh em, đồng chí… tin gì tụi bay
Rằng bay một lũ mặt dày
Ngang nhiên cướp giữa ban ngày… Biển Đông.
Biển này sử sách cha ông
Ngàn năm bia đá tạc trong đất trời
Hoàng, Trường Sa đã bao đời
Dân Nam nước Việt tin lời núi sông.
Đã từng thấm máu Lạc – Hồng
Bao nhiêu thế hệ quyết không phụ lòng
Dù cho bay có cuồng ngông
Lười bò bay liếm từ trong ra ngoài.
Hỡi ông Bành tướng kia ơi
Đừng có diễu võ dương oai xứ này.
Hãy chờ xem sẽ có ngày
Thây ma bay sẽ chất đầy Biển Đông.
Bạch Đằng giang sấm oai phong
Chiến công hiển hách vang trong đất trời.
Chương Dương, Hàm Tử một thời
Xác quân xâm lược tanh hôi một vùng.
Dù bay tiếp tục điên khùng
Muốn thôn tính hết một vùng gần xa
Lưỡi bò bay cố vẽ ra
To mồm lớn tiếng kêu la của Tàu.
Bay là một lũ đầu trâu
Ngu chi ngu lạ ngu bao kiếp rồi
Về xem sử sách bay coi
Có ai công nhận xứ người của bay.
Choa đâu sợ lũ mặt dày
Cậy ta nước lớn sang đây hiếp người
Dân Nam nước Việt ta ơi!
Hãy mau đứng dậy trong ngoài đồng tâm.
Đánh cho tan lũ cuồng ngông
Đánh cho chúng biết Lạc Hồng Việt Nam
Đánh cho ông tướng Bành Quang
Không còn biết đến Khiêm nhường nơi đây.
Khôn hồn thì hãy xéo ngay
Kẻo không bay chẳng có ngày lui quân
Choa đây đồng sức đồng lòng
Đạp đầu Bành tướng cái ông Quang Khiềm
Sợ gì một lũ sói điên…
HàNội, 27/6/2011
Nên dùng điện thoại chạy đi thăm làng
Sang anh Mô mới ngỡ ngàng
Thì ra Bộ chửi vẫn đang khơi mào.
Bực mình nên viết mấy câu
Chửi thêm bài nữa, trước sau cho đà (cho đã).
Tiên sư chúng mày phần ba
Hãy nghe cho thấu dân choa ngọt ngào.
*
* *
Tưởng là yên đã bấy lâu
Anh em, đồng chí gặp nhau luận bàn
Tô cho mười sáu chữ vàng
Đẹp như cái thủa giàu sang bạn hiền.
Ngờ đâu một lũ Hán điên
Đứng đầu là tướng Bành Khiêm tham tàn
Đang nhăm nhe dạy Việt Nam
Đã ăn cướp lại la làng… luật chi?
Rằng bay một lũ thâm si
Anh em, đồng chí… tin gì tụi bay
Rằng bay một lũ mặt dày
Ngang nhiên cướp giữa ban ngày… Biển Đông.
Biển này sử sách cha ông
Ngàn năm bia đá tạc trong đất trời
Hoàng, Trường Sa đã bao đời
Dân Nam nước Việt tin lời núi sông.
Đã từng thấm máu Lạc – Hồng
Bao nhiêu thế hệ quyết không phụ lòng
Dù cho bay có cuồng ngông
Lười bò bay liếm từ trong ra ngoài.
Hỡi ông Bành tướng kia ơi
Đừng có diễu võ dương oai xứ này.
Hãy chờ xem sẽ có ngày
Thây ma bay sẽ chất đầy Biển Đông.
Bạch Đằng giang sấm oai phong
Chiến công hiển hách vang trong đất trời.
Chương Dương, Hàm Tử một thời
Xác quân xâm lược tanh hôi một vùng.
Dù bay tiếp tục điên khùng
Muốn thôn tính hết một vùng gần xa
Lưỡi bò bay cố vẽ ra
To mồm lớn tiếng kêu la của Tàu.
Bay là một lũ đầu trâu
Ngu chi ngu lạ ngu bao kiếp rồi
Về xem sử sách bay coi
Có ai công nhận xứ người của bay.
Choa đâu sợ lũ mặt dày
Cậy ta nước lớn sang đây hiếp người
Dân Nam nước Việt ta ơi!
Hãy mau đứng dậy trong ngoài đồng tâm.
Đánh cho tan lũ cuồng ngông
Đánh cho chúng biết Lạc Hồng Việt Nam
Đánh cho ông tướng Bành Quang
Không còn biết đến Khiêm nhường nơi đây.
Khôn hồn thì hãy xéo ngay
Kẻo không bay chẳng có ngày lui quân
Choa đây đồng sức đồng lòng
Đạp đầu Bành tướng cái ông Quang Khiềm
Sợ gì một lũ sói điên…
HàNội, 27/6/2011
LẠI LÀ LỐI ỨNG SỬ MẶT DÀY
Human Rights Watch chỉ trích chính quyền Việt Nam bắt giữ người biểu tình phản đối Trung Quốc — (RFI). Ông Phil Robertson, phó Giám đốc phụ trách châu Á nói “Tôi không biết là chính phủ [VN] có biết rằng việc ký vào các công ước quốc tế về các quyền có những hệ quả“.
Ủy ban bảo vệ nhà báo lên tiếng “Các nhà chức trách phải chấm dứt hành hung nhà báo tường trình về các cuộc biểu tình tại Việt Nam: Ông Shawn Crispin, đại diện cấp cao Ủy ban bảo vệ nhà báo Đông Nam Á nói: “Các nhà báo không phải là những con tốt để Việt Nam sử dụng trong việc đối phó với Trung Quốc. Việt Nam nên để các nhà báo tự do tường trình về các cuộc biểu tình này. Việt Nam cũng nên thả bốn blogger hiện đang bị giam giữ khi cho đăng tải các tài liệu phê phán Trung Quốc hoặc các chính sách của chính phủ [Việt Nam] đối với Trung Quốc“.
Vietnam detains journalists, anti-China protesters (The Sacramento Bee). Hai nhà báo, một người là quay phim cho đài NHK và một người là trợ lý của báo Asahi Shimbun cũng bị bắt giữ.
Vietnam clamp down on anti-China protesters (M&C). “The group were forced into buses as they gathered outside the embassy in the morning, one witness who declined to give his name told the German Press Agency dpa.”
Vietnam Forcibly Breaks Up Anti-China Protests (Voice of America). “As soon as protesters gathered within sight of the Chinese embassy in Vietnam’s capital, police herded them onto buses, along with journalists and cameramen recording the rally.”
Hic hic! Cảnh sát đã lùa họ lên xe buýt. Những người biểu tình và cả các phóng viên nước ngoài đã bị lùa như người ta lùa trâu bò? TTXVH Basam
Bắt phóng viên và người biểu tình chống TQ — (BBC).
Công an bắt giữ nhà báo, phóng viên ảnh trong cuộc biểu tình chống TQ ngày 10-7 — (RFA).
Việt Nam: Có ít nhất 10 người bị câu lưu ở Hà Nội vì biểu tình phản đối Trung Quốc — (RFI).
Việt Nam giải tán cuộc biểu tình chống Trung Quốc — (VOA).
Diễn tiến cuộc biểu tình chống Trung Quốc lần thứ 6 — (RFA).
Tại sao công an bắt giữ người biểu tình chống TQ ở Hà Nội hôm 10-7? — (RFA).
Với chừng ấy tổ chức - phương tiện thông tin đại chúng trên thế giới này đưa tin về việc đàn áp biểu tình của người dân yêu nước Việt Nam phản đối Trung quốc xâm phạm lãnh hải Việt Nam tại Hà Nội sáng 10/07/2011, tất cả họ đều phản đối. Thử hỏi chính phủ Việt Nam trả lời thế nào với nhân loại đây? Trả lời ra sao với loài người có lương tri đây? Trả lời gì với nhân dân Việt Nam yêu chuộng hòa bình đây?
Nếu Trung Quốc leo thang chiến tranh xâm lược trên vùng biển thuộc chủ quyền của Việt Nam thì chính quyền Việt Nam ra lời hiệu triệu ra sao với nhân dân đây? Chính phủ Việt Nam sẽ nói bằng cách nào với những người/tổ chức/Chính phủ yêu chuộng hòa bình trên trái đất này?
Hay là lại im như thóc? Hay là lại đánh bài văn hóa mặt dày?
Mấy ông chỉ đạo vụ đàn áp cuộc biểu tình ngày 10/07/2011 ơi! Các ông tính nước cờ sai rồi! Bọn bành trướng dã tâm bá quyền chỉ đợi có thế!
------------------------
Bài của Hà Văn Thịnh - Đại học Khoa học Huế
"....Sự bối rối vì cái ‘tầm’ thiển cận của hiểu biết, nghèo đói về nghĩ suy, thiếu vắng về phương pháp, đau đớn về lòng tự trọng và sụp đổ về niềm tin qua sự hành xử vừa vô lý, vừa kém cỏi của các cơ quan chức năng (tôi chưa thể khẳng định cấp tối cao nhất là ai) đã lấn át, thổi bay tất cả những trăn trở và dằn vặt khác trong tôi. Như bao lần, tôi chỉ còn có thể thở dài rồi nói với cái máy tính lặng câm: Tại sao lại thế?
Nếu các vị có chức quyền lo sợ ‘từ tia lửa sẽ bùng lên ngọn lửa’ thì cách hay nhất, hợp lý nhất không phải là đàn áp mà là vừa tự sửa mình, vừa đồng thuận với Lòng Dân (Lòng Dân ở đây bao gồm cả Tổ Tiên, Giang Sơn, Xã Tắc). Con đường ngắn nhất, rõ như ban ngày ấy, sao cứ có chức quyền là bịt mắt bưng tai? Dường như các vị không học lịch sử nên không biết rằng từ chỗ xa dân đến chỗ mất dân, mất nước chỉ có một bước?"
Ông Hồ Xuân Sơn có nghe những điều trên? Chuyện của mình, người ta lo lâu dài về niềm tin chiến lược đến thế trong khi ông Hồ Xuân Sơn chỉ biết vắt mũi bỏ mồm vừa ngố vừa đau đớn.
Làm như thế chẳng khác gì đang vẽ đường cho cá mập chạy, lưỡi bò liếm. Tai họa hơn nữa, các vị đang đánh mất những cơ hội cuối cùng để có sự thứ tha – thông hiểu của dân tộc. Các vị sai nhiều không kể xiết nhưng, 90 triệu người Việt có thể tạm gạt sang một bên để cứu nước, cứu nhà. Tại sao người Mỹ họ lo lắng về một sự bùng nổ không lường trước được mà các vị chỉ quẩn quanh đồng thuận? Chẳng lẽ nền văn minh giàu mạnh nhất thế giới, sáng tạo đến 80% những thành tựu lớn nhất, đắc dụng nhất của loài người hiện đại mà lại đi lo hão vậy ư?
Đe dọa dân để làm vui lòng “hàng xóm” là cách thức bày tỏ rõ ràng nhất thông điệp có tên gọi là SỢ HÃI!
------------------------
Ủy ban bảo vệ nhà báo lên tiếng “Các nhà chức trách phải chấm dứt hành hung nhà báo tường trình về các cuộc biểu tình tại Việt Nam: Ông Shawn Crispin, đại diện cấp cao Ủy ban bảo vệ nhà báo Đông Nam Á nói: “Các nhà báo không phải là những con tốt để Việt Nam sử dụng trong việc đối phó với Trung Quốc. Việt Nam nên để các nhà báo tự do tường trình về các cuộc biểu tình này. Việt Nam cũng nên thả bốn blogger hiện đang bị giam giữ khi cho đăng tải các tài liệu phê phán Trung Quốc hoặc các chính sách của chính phủ [Việt Nam] đối với Trung Quốc“.
Vietnam detains journalists, anti-China protesters (The Sacramento Bee). Hai nhà báo, một người là quay phim cho đài NHK và một người là trợ lý của báo Asahi Shimbun cũng bị bắt giữ.
Vietnam clamp down on anti-China protesters (M&C). “The group were forced into buses as they gathered outside the embassy in the morning, one witness who declined to give his name told the German Press Agency dpa.”
Vietnam Forcibly Breaks Up Anti-China Protests (Voice of America). “As soon as protesters gathered within sight of the Chinese embassy in Vietnam’s capital, police herded them onto buses, along with journalists and cameramen recording the rally.”
Hic hic! Cảnh sát đã lùa họ lên xe buýt. Những người biểu tình và cả các phóng viên nước ngoài đã bị lùa như người ta lùa trâu bò? TTXVH Basam
Bắt phóng viên và người biểu tình chống TQ — (BBC).
Công an bắt giữ nhà báo, phóng viên ảnh trong cuộc biểu tình chống TQ ngày 10-7 — (RFA).
Việt Nam: Có ít nhất 10 người bị câu lưu ở Hà Nội vì biểu tình phản đối Trung Quốc — (RFI).
Việt Nam giải tán cuộc biểu tình chống Trung Quốc — (VOA).
Diễn tiến cuộc biểu tình chống Trung Quốc lần thứ 6 — (RFA).
Tại sao công an bắt giữ người biểu tình chống TQ ở Hà Nội hôm 10-7? — (RFA).
Với chừng ấy tổ chức - phương tiện thông tin đại chúng trên thế giới này đưa tin về việc đàn áp biểu tình của người dân yêu nước Việt Nam phản đối Trung quốc xâm phạm lãnh hải Việt Nam tại Hà Nội sáng 10/07/2011, tất cả họ đều phản đối. Thử hỏi chính phủ Việt Nam trả lời thế nào với nhân loại đây? Trả lời ra sao với loài người có lương tri đây? Trả lời gì với nhân dân Việt Nam yêu chuộng hòa bình đây?
Nếu Trung Quốc leo thang chiến tranh xâm lược trên vùng biển thuộc chủ quyền của Việt Nam thì chính quyền Việt Nam ra lời hiệu triệu ra sao với nhân dân đây? Chính phủ Việt Nam sẽ nói bằng cách nào với những người/tổ chức/Chính phủ yêu chuộng hòa bình trên trái đất này?
Hay là lại im như thóc? Hay là lại đánh bài văn hóa mặt dày?
Mấy ông chỉ đạo vụ đàn áp cuộc biểu tình ngày 10/07/2011 ơi! Các ông tính nước cờ sai rồi! Bọn bành trướng dã tâm bá quyền chỉ đợi có thế!
------------------------
Bài của Hà Văn Thịnh - Đại học Khoa học Huế
"....Sự bối rối vì cái ‘tầm’ thiển cận của hiểu biết, nghèo đói về nghĩ suy, thiếu vắng về phương pháp, đau đớn về lòng tự trọng và sụp đổ về niềm tin qua sự hành xử vừa vô lý, vừa kém cỏi của các cơ quan chức năng (tôi chưa thể khẳng định cấp tối cao nhất là ai) đã lấn át, thổi bay tất cả những trăn trở và dằn vặt khác trong tôi. Như bao lần, tôi chỉ còn có thể thở dài rồi nói với cái máy tính lặng câm: Tại sao lại thế?
Nếu các vị có chức quyền lo sợ ‘từ tia lửa sẽ bùng lên ngọn lửa’ thì cách hay nhất, hợp lý nhất không phải là đàn áp mà là vừa tự sửa mình, vừa đồng thuận với Lòng Dân (Lòng Dân ở đây bao gồm cả Tổ Tiên, Giang Sơn, Xã Tắc). Con đường ngắn nhất, rõ như ban ngày ấy, sao cứ có chức quyền là bịt mắt bưng tai? Dường như các vị không học lịch sử nên không biết rằng từ chỗ xa dân đến chỗ mất dân, mất nước chỉ có một bước?"
Ông Hồ Xuân Sơn có nghe những điều trên? Chuyện của mình, người ta lo lâu dài về niềm tin chiến lược đến thế trong khi ông Hồ Xuân Sơn chỉ biết vắt mũi bỏ mồm vừa ngố vừa đau đớn.
Làm như thế chẳng khác gì đang vẽ đường cho cá mập chạy, lưỡi bò liếm. Tai họa hơn nữa, các vị đang đánh mất những cơ hội cuối cùng để có sự thứ tha – thông hiểu của dân tộc. Các vị sai nhiều không kể xiết nhưng, 90 triệu người Việt có thể tạm gạt sang một bên để cứu nước, cứu nhà. Tại sao người Mỹ họ lo lắng về một sự bùng nổ không lường trước được mà các vị chỉ quẩn quanh đồng thuận? Chẳng lẽ nền văn minh giàu mạnh nhất thế giới, sáng tạo đến 80% những thành tựu lớn nhất, đắc dụng nhất của loài người hiện đại mà lại đi lo hão vậy ư?
Đe dọa dân để làm vui lòng “hàng xóm” là cách thức bày tỏ rõ ràng nhất thông điệp có tên gọi là SỢ HÃI!
------------------------
Thứ Hai, 11 tháng 7, 2011
MỘT CHỦ NHẬT BUỒN
Thật buồn chị Thùy Linh ạ.
Tôi là một người yêu nước chân chính, tôi khẳng định vậy!
Vậy mà sau 5 lần đi biểu tình về tôi lại càng thấy buồn - đau hơn sau mỗi lần vậy!
Có người bạn hỏi, nếu chiến tranh sảy ra sẽ như thế nào? Tôi bảo, thì tao - mày - tôi - bạn, những người dân lao động chân chính sẽ phải ra chiến trường chứ sao, không nghi ngờ gì đâu!
Vậy mà, biểu tình để mong muốn loài người có lương tri trên hành tinh này giúp mình, cùng dân Việt Nam yêu nước mình lên tiếng phản đối chiến tranh, phản đối phi nghĩa trong ôn hòa lại bị cấm cản. Có chăng, ai cũng hiểu rằng, điều đó chỉ có thể được hành động từ nhà cầm quyền Trung Quốc, vậy mà không phải! cấm cản lại từ chính nhà cầm quyền Việt Nam.
Có lẽ lần sau khi những người yêu nước xuống đường biểu tình tôi lại không dám xuống đường, mặc dù tôi đã đủ quả cảm để xuống 5 lần trước! Là "có lẽ" thôi, bởi đọc được thông tin của ngày chủ nhật có biểu tình lần thứ 6. Đã vậy, tối qua ăn tối, vợ còn nói "May mà không đi nhé!"
Cũng có thể, lần tới tôi sẽ mời được cả bà vợ thương yêu của mình xuống đường, để về nhà vợ mình sẽ thương yêu mình hơn nữa, nhiều nữa vì đã được cháy hết mình vì một tình yêu thiêng liêng, yêu tổ quốc!
Tổ quốc đẹp đến nhường này!
-----------------------
Ngọn lửa Bao Tự
Sáng nay mình phải đi viếng đám ma mẹ người bạn thời phổ thông mới mất. Ngày thứ 6 nhận được tin nhắn từ số máy lạ với thông báo phải có mặt ở nhà tang lễ 354 "BV" vào sáng chủ nhật (10/7) không rõ ràng nên đâm nghi ngờ rằng, thì, là, mà... Bỗng đâu mình có tính đa nghi như vậy nhỉ? Mẹ mình hồi còn sống lo nhất cho mình cái tính nhẹ dạ, cả tin. Đúng là nhẹ dạ thật. Bị lừa khối, chủ yếu là tiền…
Có vụ lừa to nhất mang họ Đậu đến giờ vẫn còn nằm ở tòa án Ba Đình. Nhưng gần đây mình bỗng có tính hay nghi ngờ. Nhìn ai cũng thấy gì gì ấy… Mình thấy chán mình. Nếu không còn hồn nhiên, nhẹ dạ và dễ bị lừa thì mình như là người khác. Nhưng mình biết thời thế đã thay đổi. Con người đã khác xưa. Lòng người đang rã rời. Tâm hồn người ta nhiều hắc ám. Ánh mắt thiên hạ toàn hình tên lửa tômahốc. Chưa kể còn vô vàn các chiêu, đòn không hiểm hóc nhưng không có lối vào dành cho lòng nhân và sự liêm sỉ… Có lẽ cần trang bị sự nghi ngờ. Tự an ủi, tính đa nghi cũng là cách để con người khám phá khoa học và đi tìm chân lí. Và quyết tâm từ nay sẽ đa nghi…
Có người từng khuyên, tình hình TQ và VN rất phức tạp, tế nhị, nên để cho Nhà nước giải quyết. Mình chỉ là con sâu cái kiến, biết gì mà tham gia? Vì nhẹ dạ, mình OK.
Chuyện biển Đông là chuyện đại dương chứ có phải chuyện ao nhà đâu mà mang câu, mang vó ra đấy đơm đó vui vẻ như đi hội? Lại còn cờ quạt, khẩu hiệu, đàn ca sáo nhị, y như có đại nhạc hội, vớ vẩn thật… Nhẹ dạ nên OK.
Lần biểu tình đầu tiên nghe nói khá đông, cả nghìn người. Sau vắng dần. Sinh viên bị cấm. Viên chức đương nhiên không được khuyết khích rồi. Lại nhiều cuộc “gặp gỡ”, mời đi “café”… khiến nhiều người bỏ cuộc. Nhiều người nhẹ dạ nghĩ rằng làm như vậy là theo đuôi tụi “phản động”. OK.
Yêu nước ai mà chả yêu, nhưng yêu theo kiểu mang cờ quạt hét to “phản đối” TQ kiểu đó là không tế nhị, làm phức tạp thêm tình hình, là trúng ý đồ của TQ… Yêu nước phải có lợi cho đất nước chứ không thể để “ai đó” kích động. Họ dạy như dạy con nít. Mình chả tranh luận mất công vì giống như cuộc đối thoại giữa tiếng “lào” ra tiếng “ý” ấy… Mình đi theo đoàn biểu tình chỉ vì mình yêu những gương mặt trẻ trung, nhiệt huyết, hồn nhiên, trong sáng. Họ có cả tương lai trước mắt mà họ dám dấn thân vào nguy hiểm. Mình muốn được gần họ để hưởng năng lượng tốt nơi họ. Chuyện này thì mình hơi vụ lợi. Thú thật là thế. Nhưng dù sao mình vẫn là đứa nhẹ dạ. OK.
Sáng nay không “đi bộ trên vỉa hè” nên vật vờ café, cà pháo với bạn bè. Toàn nghe chúng nó bàn chuyện đất đai, làm ăn… Có đứa bảo, hôm nọ đèo con đi học may mà không gặp đám biểu tình của “mấy đứa mất thuyền bè gì đó trên biển”, tắc đường thì chết… Đứa hỏi sao lại đi biểu tình? Dở hơi à? Mình nhẹ dạ nên luôn dở hơi hơn đám bạn bè… OK.
Về đọc tin thấy có mấy người đi biểu tình sáng nay bị bắt, có chụp ảnh hẳn hoi. Một người bạn lo cho mình gọi điện hỏi xem mình có sao không? Mình nói bận việc không đi…Người bạn nói mình may mắn. Có thể mình may mắn. Nhưng một sự rã rời làm rỗng ruột gan phèo phổi…
Cả chiều vẩn vơ nghĩ chuyện xưa. Dạo này hay nghĩ chuyện xưa quá đi mất…Chắc già thẩn lẩn mất rồi.
Chuyện xưa kể rằng, Bao Tự là thiếp của Chu U Vương và được vua sủng ái, bỏ bê cả hoàng hậu lẫn việc nước. Bao Tự có nụ cười đẹp mà chẳng chịu cười khiến vua Chu vô cùng khổ sở. Mới đầu nàng có sở thích nghe xé lụa nên vua sai người xé lụa mong được nhìn nụ cười của nàng. Nhưng rồi xé lụa nàng cũng chán…Sau nhiều lần cố gắng không thành, Quốc công Thạch Phủ bè hiến kế để mua được nụ cười của nàng… Chả là quanh đất nhà Chu có nhiều tháp dầu dùng để đốt lên gọi chư hầu đến cứu mỗi khi có giặc tới. Quốc công xui đốt tháp dầu để cho Bao Tự xem. Quả thật nàng đã cười. Chư hầu thấy có lửa đốt đùng đùng bèn kéo quân tới ứng cứu nhưng chả thấy giặc đâu chỉ thấy một con đàn bà đứng trên tháp cao cười như đuời ươi giữ ống. Họ hậm hực vì bị lừa và lục tục kéo về. Lần sau nữa… Sau nữa… Cha của hoàng hậu họ Thân bị ruồng bỏ tức con rể bạc bẽo, mất dạy bèn móc nối với Khuyển Nhung đánh úp. Vua Chu nổi lửa gọi chư hầu tới cứu nhưng vì ăn mấy quả lừa trước đó rồi nên chả ai tới nữa…Quân Khuyển Nhung đuổi theo giết vua Chu và con trai của Bao Tự. Bao Tự bị vua Khuyển Nhung đưa vào cung mua vui. Hoàng hậu họ Thân thấy nhà tan cửa nát đâm ân hận, bèn nhờ Tấn, Tần, Trịnh đến giải cứu. Mấy chư hầu này giết Khuyển Nhung. Bao Tự thắt cổ tự vẫn…
Vua Chu chịu mất nước, tan sự nghiệp đế vương chỉ vì đánh cắp và coi thường sự nhẹ dạ của chư hầu, những kẻ trung thành với nhà vua.
Lòng yêu nước cũng đang bị những “tháp dầu” đốt cháy từng ngày, từng chủ nhật, từng con người, từng sự việc, từng ngõ phố, từng gia đình, khắp nơi, muôn nẻo… Chỉ cốt để đối phó “gì gì” đó trước mắt. Nói đó là lợi ích nhóm thì lại bảo nhẹ dạ quá. OK.
Một ngày nào đó khi giặc đến nhà thì liệu ngọn lửa nào kêu gọi được người dân cầm súng đánh giặc?
“Ngọn lửa Bao Tự” đang cháy rừng rực và đốt cháy sạch lòng tự trọng, ý thức dân tộc, lòng yêu nước, chỉ còn lại sự nghi ngờ, sân hận tồn tại trong ĐỒNG BÀO… Thương thay!
Được đăng bởi thuy linh
Tôi là một người yêu nước chân chính, tôi khẳng định vậy!
Vậy mà sau 5 lần đi biểu tình về tôi lại càng thấy buồn - đau hơn sau mỗi lần vậy!
Có người bạn hỏi, nếu chiến tranh sảy ra sẽ như thế nào? Tôi bảo, thì tao - mày - tôi - bạn, những người dân lao động chân chính sẽ phải ra chiến trường chứ sao, không nghi ngờ gì đâu!
Vậy mà, biểu tình để mong muốn loài người có lương tri trên hành tinh này giúp mình, cùng dân Việt Nam yêu nước mình lên tiếng phản đối chiến tranh, phản đối phi nghĩa trong ôn hòa lại bị cấm cản. Có chăng, ai cũng hiểu rằng, điều đó chỉ có thể được hành động từ nhà cầm quyền Trung Quốc, vậy mà không phải! cấm cản lại từ chính nhà cầm quyền Việt Nam.
Có lẽ lần sau khi những người yêu nước xuống đường biểu tình tôi lại không dám xuống đường, mặc dù tôi đã đủ quả cảm để xuống 5 lần trước! Là "có lẽ" thôi, bởi đọc được thông tin của ngày chủ nhật có biểu tình lần thứ 6. Đã vậy, tối qua ăn tối, vợ còn nói "May mà không đi nhé!"
Cũng có thể, lần tới tôi sẽ mời được cả bà vợ thương yêu của mình xuống đường, để về nhà vợ mình sẽ thương yêu mình hơn nữa, nhiều nữa vì đã được cháy hết mình vì một tình yêu thiêng liêng, yêu tổ quốc!
Tổ quốc đẹp đến nhường này!
-----------------------
Ngọn lửa Bao Tự
Sáng nay mình phải đi viếng đám ma mẹ người bạn thời phổ thông mới mất. Ngày thứ 6 nhận được tin nhắn từ số máy lạ với thông báo phải có mặt ở nhà tang lễ 354 "BV" vào sáng chủ nhật (10/7) không rõ ràng nên đâm nghi ngờ rằng, thì, là, mà... Bỗng đâu mình có tính đa nghi như vậy nhỉ? Mẹ mình hồi còn sống lo nhất cho mình cái tính nhẹ dạ, cả tin. Đúng là nhẹ dạ thật. Bị lừa khối, chủ yếu là tiền…
Có vụ lừa to nhất mang họ Đậu đến giờ vẫn còn nằm ở tòa án Ba Đình. Nhưng gần đây mình bỗng có tính hay nghi ngờ. Nhìn ai cũng thấy gì gì ấy… Mình thấy chán mình. Nếu không còn hồn nhiên, nhẹ dạ và dễ bị lừa thì mình như là người khác. Nhưng mình biết thời thế đã thay đổi. Con người đã khác xưa. Lòng người đang rã rời. Tâm hồn người ta nhiều hắc ám. Ánh mắt thiên hạ toàn hình tên lửa tômahốc. Chưa kể còn vô vàn các chiêu, đòn không hiểm hóc nhưng không có lối vào dành cho lòng nhân và sự liêm sỉ… Có lẽ cần trang bị sự nghi ngờ. Tự an ủi, tính đa nghi cũng là cách để con người khám phá khoa học và đi tìm chân lí. Và quyết tâm từ nay sẽ đa nghi…
Có người từng khuyên, tình hình TQ và VN rất phức tạp, tế nhị, nên để cho Nhà nước giải quyết. Mình chỉ là con sâu cái kiến, biết gì mà tham gia? Vì nhẹ dạ, mình OK.
Chuyện biển Đông là chuyện đại dương chứ có phải chuyện ao nhà đâu mà mang câu, mang vó ra đấy đơm đó vui vẻ như đi hội? Lại còn cờ quạt, khẩu hiệu, đàn ca sáo nhị, y như có đại nhạc hội, vớ vẩn thật… Nhẹ dạ nên OK.
Lần biểu tình đầu tiên nghe nói khá đông, cả nghìn người. Sau vắng dần. Sinh viên bị cấm. Viên chức đương nhiên không được khuyết khích rồi. Lại nhiều cuộc “gặp gỡ”, mời đi “café”… khiến nhiều người bỏ cuộc. Nhiều người nhẹ dạ nghĩ rằng làm như vậy là theo đuôi tụi “phản động”. OK.
Yêu nước ai mà chả yêu, nhưng yêu theo kiểu mang cờ quạt hét to “phản đối” TQ kiểu đó là không tế nhị, làm phức tạp thêm tình hình, là trúng ý đồ của TQ… Yêu nước phải có lợi cho đất nước chứ không thể để “ai đó” kích động. Họ dạy như dạy con nít. Mình chả tranh luận mất công vì giống như cuộc đối thoại giữa tiếng “lào” ra tiếng “ý” ấy… Mình đi theo đoàn biểu tình chỉ vì mình yêu những gương mặt trẻ trung, nhiệt huyết, hồn nhiên, trong sáng. Họ có cả tương lai trước mắt mà họ dám dấn thân vào nguy hiểm. Mình muốn được gần họ để hưởng năng lượng tốt nơi họ. Chuyện này thì mình hơi vụ lợi. Thú thật là thế. Nhưng dù sao mình vẫn là đứa nhẹ dạ. OK.
Sáng nay không “đi bộ trên vỉa hè” nên vật vờ café, cà pháo với bạn bè. Toàn nghe chúng nó bàn chuyện đất đai, làm ăn… Có đứa bảo, hôm nọ đèo con đi học may mà không gặp đám biểu tình của “mấy đứa mất thuyền bè gì đó trên biển”, tắc đường thì chết… Đứa hỏi sao lại đi biểu tình? Dở hơi à? Mình nhẹ dạ nên luôn dở hơi hơn đám bạn bè… OK.
Về đọc tin thấy có mấy người đi biểu tình sáng nay bị bắt, có chụp ảnh hẳn hoi. Một người bạn lo cho mình gọi điện hỏi xem mình có sao không? Mình nói bận việc không đi…Người bạn nói mình may mắn. Có thể mình may mắn. Nhưng một sự rã rời làm rỗng ruột gan phèo phổi…
Cả chiều vẩn vơ nghĩ chuyện xưa. Dạo này hay nghĩ chuyện xưa quá đi mất…Chắc già thẩn lẩn mất rồi.
Chuyện xưa kể rằng, Bao Tự là thiếp của Chu U Vương và được vua sủng ái, bỏ bê cả hoàng hậu lẫn việc nước. Bao Tự có nụ cười đẹp mà chẳng chịu cười khiến vua Chu vô cùng khổ sở. Mới đầu nàng có sở thích nghe xé lụa nên vua sai người xé lụa mong được nhìn nụ cười của nàng. Nhưng rồi xé lụa nàng cũng chán…Sau nhiều lần cố gắng không thành, Quốc công Thạch Phủ bè hiến kế để mua được nụ cười của nàng… Chả là quanh đất nhà Chu có nhiều tháp dầu dùng để đốt lên gọi chư hầu đến cứu mỗi khi có giặc tới. Quốc công xui đốt tháp dầu để cho Bao Tự xem. Quả thật nàng đã cười. Chư hầu thấy có lửa đốt đùng đùng bèn kéo quân tới ứng cứu nhưng chả thấy giặc đâu chỉ thấy một con đàn bà đứng trên tháp cao cười như đuời ươi giữ ống. Họ hậm hực vì bị lừa và lục tục kéo về. Lần sau nữa… Sau nữa… Cha của hoàng hậu họ Thân bị ruồng bỏ tức con rể bạc bẽo, mất dạy bèn móc nối với Khuyển Nhung đánh úp. Vua Chu nổi lửa gọi chư hầu tới cứu nhưng vì ăn mấy quả lừa trước đó rồi nên chả ai tới nữa…Quân Khuyển Nhung đuổi theo giết vua Chu và con trai của Bao Tự. Bao Tự bị vua Khuyển Nhung đưa vào cung mua vui. Hoàng hậu họ Thân thấy nhà tan cửa nát đâm ân hận, bèn nhờ Tấn, Tần, Trịnh đến giải cứu. Mấy chư hầu này giết Khuyển Nhung. Bao Tự thắt cổ tự vẫn…
Vua Chu chịu mất nước, tan sự nghiệp đế vương chỉ vì đánh cắp và coi thường sự nhẹ dạ của chư hầu, những kẻ trung thành với nhà vua.
Lòng yêu nước cũng đang bị những “tháp dầu” đốt cháy từng ngày, từng chủ nhật, từng con người, từng sự việc, từng ngõ phố, từng gia đình, khắp nơi, muôn nẻo… Chỉ cốt để đối phó “gì gì” đó trước mắt. Nói đó là lợi ích nhóm thì lại bảo nhẹ dạ quá. OK.
Một ngày nào đó khi giặc đến nhà thì liệu ngọn lửa nào kêu gọi được người dân cầm súng đánh giặc?
“Ngọn lửa Bao Tự” đang cháy rừng rực và đốt cháy sạch lòng tự trọng, ý thức dân tộc, lòng yêu nước, chỉ còn lại sự nghi ngờ, sân hận tồn tại trong ĐỒNG BÀO… Thương thay!
Được đăng bởi thuy linh
Chủ Nhật, 10 tháng 7, 2011
Sao không yêu nhau nữa anh!? "Hàn Băng Vũ"
Đâu có phải là yêu thương đã cạn
Cũng đâu phải đang có người nào khác
Mà sao chúng mình vẫn cứ cách xa nhau
Giữa hai chúng mình nào biển cạn sông sâu
Chỉ có lòng người trở ngăn không vượt nổi
Giận anh vu vơ mà chẳng thể hờn dỗi
Cuộc đời anh đâu có thuộc về em
Cũng đâu phải đang có người nào khác
Mà sao chúng mình vẫn cứ cách xa nhau
Giữa hai chúng mình nào biển cạn sông sâu
Chỉ có lòng người trở ngăn không vượt nổi
Giận anh vu vơ mà chẳng thể hờn dỗi
Cuộc đời anh đâu có thuộc về em
Bài của khách trên Basam.
Hỡi ơi!Hoàng Sa – Trường Sa biển rền, lòng dân trời tỏ.
Bao nhiêu năm quần quật trên rừng dưới biển, chưa ắt còn danh nổi như phao. Một trận nghĩa tuần hành chống giặc Tàu, tuy bị cấm ngăn mà tiếng vang như mõ.
Nhớ năm xưa. Cui cút làm ăn, toan lo nghèo khó
Chưa quen đả đảo, đâu biết tự do. Chỉ biết âm thầm bài vở, mưu sinh; việc học việc thi vốn đã quen làm. Tập hô, tập nói, tập đối phó cơ động, an ninh, mắt chưa từng ngó.
Bóng giặc chập chờn hải đảo, nỗi lo xâm lược phập phồng đã mấy mươi năm, trông tin quan như trời hạn mong mưa. Mùi “4 tốt”, “16 chữ” vấy vá đã bao lần, ghét thói đại Hán gian thâm như nhà nông ghét cỏ.
Bữa thấy tàu hải giám cắt cáp Bình Minh, muốn tới ăn gan. Ngày xem tàu ngư chính bắt nạt Viking, muốn ra cắn cổ.
Một mối xa thư đồ sộ, há để ai chém rắn đuổi hươu; Hai vầng nhật nguyệt chói loà, đâu dung lũ treo dê bán chó.
Nào đợi ai đòi, ai bắt, phen này ra sức tuần hành. Chẳng thèm trốn ngược, trốn xuôi, chuyến này dốc ra tay cứu nước.
Khá thương thay: Vốn chẳng được cảm thông, ủng hộ, tự phát mà đứng lên. Chẳng qua tức nước, vỡ bờ, vị nghĩa ra lời tuyên cáo. Tự giương khẩu hiệu, trật tự ôn hòa, nào đợi tập rèn. Bốn chủ nhật biểu tình, hồn hậu suy tư, đâu chờ bày bố.
Ngoài cật mong manh áo vải, nào đợi được lệnh cấp trên. Trong tay cầm biểu ngữ chống xâm lăng, chi nài đề tên ghi tuổi
Chiều tối về chong đèn đọc sách, hiểu thêm bi kịch nhãn tiền. Sáng ngày theo dõi báo chí đưa tin, theo sát tình hình đất nước
Chi nhọc quan quản dùi cui, còi huýt, đạp dây thừng lướt tới, coi nguy hiểm như không. Nào sợ quần chúng tự phát, công an,… hàng nối hàng, lịch lãm chưa từng có.
Trẻ già hát Quốc ca, đả đảo giặc Tàu, làm cho Ích Tắc, Chiêu Thống hồn kinh. Anh trước chị sau, hừng hực niềm tin, trối kệ lời loa kêu giải tán.
Những năm lòng nghĩa lâu dùng. Đâu biết dân tình khốn khổ.
Một chắc xuống đường rằng ái quốc, nào hay bị “nhắc nhở”, cầm chân. Trăm năm tâm sự người ưu dân, nào đợi quyền trên cho phép.
Đoái trông Hà Nội, Sài Gòn, Vũng Tàu, đồng thanh phẫn uất. Ngoái nhìn Melbourne, Tokyo, Paris, du học sinh Việt Nam ào ào phản đối xâm lăng. Chẳng phải vì bị xúi giục, cho tiền, lợi dụng mà chống bọn bành trướng Bắc Kinh. Vốn chẳng liên quan gì đến phường Việt gian, phản động mà biểu tình làm loạn.
Chỉ bởi nghĩ rằng: Tấc đấc ngọn rau ơn nước, tài bồi cho mỗi dân ta; Bát cơm manh áo ở đời, mắc mớ chi ông cha nó. Vì ai khiến nhân dân khó nhọc, ăn tuyết nằm sương; Vì ai xui non nước tan tành, chia năm xẻ bảy? Vì ai để giáo dục suy đồi, cương thường đổ vỡ. Vì ai mấy chục nghìn tỉ của dân chìm theo Vinashin. Vì ai tham nhũng lan tràn, gian trá lên ngôi. Chẳng lẽ triều đình khứ dân, ai người mãi quốc?…
Sống làm chi theo quân tà đạo, tùy tiện cho thuê rừng, dâng nguồn bauxite, thấy lại thêm buồn. Sống làm chi luồn cúi bá quyền, ham nhân công Tàu, nhập siêu hàng Trung Hoa, nghe càng thêm hổ. Nay thót tim nghĩ đến phố Trung Quốc ở Ninh Bình, Nghi Sơn… Mai tím mặt Bình Dương mở Đông Đô Đại Phố…
Thà đặng câu địch khái, noi theo cha chú cũng vinh. Hơn chịu chữ Tàu gian, ở với “man di” rất khổ.
Ôi thôi thôi! Nửa thác Bản Giốc năm canh sao vắng lặng, tấm lòng son gửi lại bóng trăng rằm; Bãi Gạc Ma một khắc đặng trả hờn, tủi phận bạc trôi theo sóng cả.
Đảo Lý Sơn, mẹ già ngồi khóc con trai, ngọn đèn khuya leo lét vạn chài. Miền Thanh Hóa, vợ thảng thốt chờ chồng, cơn bóng xế dật dờ trước ngõ.
Ôi! Mỗi đợt tuần hành. Trăm năm nhắc nhở.
Binh tướng nó liệu có đóng ở Trường Sa, Hoàng Sa, ai làm cho bốn phía mây đen; Chính phủ lặng lẽ “giao hảo song phương”, ai cứu đặng một phường con đỏ.
Nước mắt anh hùng, giọt thương đời lau chẳng ráo, lo vì hai chữ tự do. Tuyên cáo nhân sĩ, lửa trí thức thắp nên thơm, cám bởi một câu dân chủ. Mùa hạ năm Tân Mão, thời khắc lịch sử hồn thiêng tiên tổ trở về. Giữa sóng trào biển Đông, dân tộc ta vươn mình đạp bằng quân xâm lược.
Ai nấy đều tin
Hiên ngang cùng bước!
Bao nhiêu năm quần quật trên rừng dưới biển, chưa ắt còn danh nổi như phao. Một trận nghĩa tuần hành chống giặc Tàu, tuy bị cấm ngăn mà tiếng vang như mõ.
Nhớ năm xưa. Cui cút làm ăn, toan lo nghèo khó
Chưa quen đả đảo, đâu biết tự do. Chỉ biết âm thầm bài vở, mưu sinh; việc học việc thi vốn đã quen làm. Tập hô, tập nói, tập đối phó cơ động, an ninh, mắt chưa từng ngó.
Bóng giặc chập chờn hải đảo, nỗi lo xâm lược phập phồng đã mấy mươi năm, trông tin quan như trời hạn mong mưa. Mùi “4 tốt”, “16 chữ” vấy vá đã bao lần, ghét thói đại Hán gian thâm như nhà nông ghét cỏ.
Bữa thấy tàu hải giám cắt cáp Bình Minh, muốn tới ăn gan. Ngày xem tàu ngư chính bắt nạt Viking, muốn ra cắn cổ.
Một mối xa thư đồ sộ, há để ai chém rắn đuổi hươu; Hai vầng nhật nguyệt chói loà, đâu dung lũ treo dê bán chó.
Nào đợi ai đòi, ai bắt, phen này ra sức tuần hành. Chẳng thèm trốn ngược, trốn xuôi, chuyến này dốc ra tay cứu nước.
Khá thương thay: Vốn chẳng được cảm thông, ủng hộ, tự phát mà đứng lên. Chẳng qua tức nước, vỡ bờ, vị nghĩa ra lời tuyên cáo. Tự giương khẩu hiệu, trật tự ôn hòa, nào đợi tập rèn. Bốn chủ nhật biểu tình, hồn hậu suy tư, đâu chờ bày bố.
Ngoài cật mong manh áo vải, nào đợi được lệnh cấp trên. Trong tay cầm biểu ngữ chống xâm lăng, chi nài đề tên ghi tuổi
Chiều tối về chong đèn đọc sách, hiểu thêm bi kịch nhãn tiền. Sáng ngày theo dõi báo chí đưa tin, theo sát tình hình đất nước
Chi nhọc quan quản dùi cui, còi huýt, đạp dây thừng lướt tới, coi nguy hiểm như không. Nào sợ quần chúng tự phát, công an,… hàng nối hàng, lịch lãm chưa từng có.
Trẻ già hát Quốc ca, đả đảo giặc Tàu, làm cho Ích Tắc, Chiêu Thống hồn kinh. Anh trước chị sau, hừng hực niềm tin, trối kệ lời loa kêu giải tán.
Những năm lòng nghĩa lâu dùng. Đâu biết dân tình khốn khổ.
Một chắc xuống đường rằng ái quốc, nào hay bị “nhắc nhở”, cầm chân. Trăm năm tâm sự người ưu dân, nào đợi quyền trên cho phép.
Đoái trông Hà Nội, Sài Gòn, Vũng Tàu, đồng thanh phẫn uất. Ngoái nhìn Melbourne, Tokyo, Paris, du học sinh Việt Nam ào ào phản đối xâm lăng. Chẳng phải vì bị xúi giục, cho tiền, lợi dụng mà chống bọn bành trướng Bắc Kinh. Vốn chẳng liên quan gì đến phường Việt gian, phản động mà biểu tình làm loạn.
Chỉ bởi nghĩ rằng: Tấc đấc ngọn rau ơn nước, tài bồi cho mỗi dân ta; Bát cơm manh áo ở đời, mắc mớ chi ông cha nó. Vì ai khiến nhân dân khó nhọc, ăn tuyết nằm sương; Vì ai xui non nước tan tành, chia năm xẻ bảy? Vì ai để giáo dục suy đồi, cương thường đổ vỡ. Vì ai mấy chục nghìn tỉ của dân chìm theo Vinashin. Vì ai tham nhũng lan tràn, gian trá lên ngôi. Chẳng lẽ triều đình khứ dân, ai người mãi quốc?…
Sống làm chi theo quân tà đạo, tùy tiện cho thuê rừng, dâng nguồn bauxite, thấy lại thêm buồn. Sống làm chi luồn cúi bá quyền, ham nhân công Tàu, nhập siêu hàng Trung Hoa, nghe càng thêm hổ. Nay thót tim nghĩ đến phố Trung Quốc ở Ninh Bình, Nghi Sơn… Mai tím mặt Bình Dương mở Đông Đô Đại Phố…
Thà đặng câu địch khái, noi theo cha chú cũng vinh. Hơn chịu chữ Tàu gian, ở với “man di” rất khổ.
Ôi thôi thôi! Nửa thác Bản Giốc năm canh sao vắng lặng, tấm lòng son gửi lại bóng trăng rằm; Bãi Gạc Ma một khắc đặng trả hờn, tủi phận bạc trôi theo sóng cả.
Đảo Lý Sơn, mẹ già ngồi khóc con trai, ngọn đèn khuya leo lét vạn chài. Miền Thanh Hóa, vợ thảng thốt chờ chồng, cơn bóng xế dật dờ trước ngõ.
Ôi! Mỗi đợt tuần hành. Trăm năm nhắc nhở.
Binh tướng nó liệu có đóng ở Trường Sa, Hoàng Sa, ai làm cho bốn phía mây đen; Chính phủ lặng lẽ “giao hảo song phương”, ai cứu đặng một phường con đỏ.
Nước mắt anh hùng, giọt thương đời lau chẳng ráo, lo vì hai chữ tự do. Tuyên cáo nhân sĩ, lửa trí thức thắp nên thơm, cám bởi một câu dân chủ. Mùa hạ năm Tân Mão, thời khắc lịch sử hồn thiêng tiên tổ trở về. Giữa sóng trào biển Đông, dân tộc ta vươn mình đạp bằng quân xâm lược.
Ai nấy đều tin
Hiên ngang cùng bước!