Hỡi ơi!Hoàng Sa – Trường Sa biển rền, lòng dân trời tỏ.
Bao nhiêu năm quần quật trên rừng dưới biển, chưa ắt còn danh nổi như phao. Một trận nghĩa tuần hành chống giặc Tàu, tuy bị cấm ngăn mà tiếng vang như mõ.
Nhớ năm xưa. Cui cút làm ăn, toan lo nghèo khó
Chưa quen đả đảo, đâu biết tự do. Chỉ biết âm thầm bài vở, mưu sinh; việc học việc thi vốn đã quen làm. Tập hô, tập nói, tập đối phó cơ động, an ninh, mắt chưa từng ngó.
Bóng giặc chập chờn hải đảo, nỗi lo xâm lược phập phồng đã mấy mươi năm, trông tin quan như trời hạn mong mưa. Mùi “4 tốt”, “16 chữ” vấy vá đã bao lần, ghét thói đại Hán gian thâm như nhà nông ghét cỏ.
Bữa thấy tàu hải giám cắt cáp Bình Minh, muốn tới ăn gan. Ngày xem tàu ngư chính bắt nạt Viking, muốn ra cắn cổ.
Một mối xa thư đồ sộ, há để ai chém rắn đuổi hươu; Hai vầng nhật nguyệt chói loà, đâu dung lũ treo dê bán chó.
Nào đợi ai đòi, ai bắt, phen này ra sức tuần hành. Chẳng thèm trốn ngược, trốn xuôi, chuyến này dốc ra tay cứu nước.
Khá thương thay: Vốn chẳng được cảm thông, ủng hộ, tự phát mà đứng lên. Chẳng qua tức nước, vỡ bờ, vị nghĩa ra lời tuyên cáo. Tự giương khẩu hiệu, trật tự ôn hòa, nào đợi tập rèn. Bốn chủ nhật biểu tình, hồn hậu suy tư, đâu chờ bày bố.
Ngoài cật mong manh áo vải, nào đợi được lệnh cấp trên. Trong tay cầm biểu ngữ chống xâm lăng, chi nài đề tên ghi tuổi
Chiều tối về chong đèn đọc sách, hiểu thêm bi kịch nhãn tiền. Sáng ngày theo dõi báo chí đưa tin, theo sát tình hình đất nước
Chi nhọc quan quản dùi cui, còi huýt, đạp dây thừng lướt tới, coi nguy hiểm như không. Nào sợ quần chúng tự phát, công an,… hàng nối hàng, lịch lãm chưa từng có.
Trẻ già hát Quốc ca, đả đảo giặc Tàu, làm cho Ích Tắc, Chiêu Thống hồn kinh. Anh trước chị sau, hừng hực niềm tin, trối kệ lời loa kêu giải tán.
Những năm lòng nghĩa lâu dùng. Đâu biết dân tình khốn khổ.
Một chắc xuống đường rằng ái quốc, nào hay bị “nhắc nhở”, cầm chân. Trăm năm tâm sự người ưu dân, nào đợi quyền trên cho phép.
Đoái trông Hà Nội, Sài Gòn, Vũng Tàu, đồng thanh phẫn uất. Ngoái nhìn Melbourne, Tokyo, Paris, du học sinh Việt Nam ào ào phản đối xâm lăng. Chẳng phải vì bị xúi giục, cho tiền, lợi dụng mà chống bọn bành trướng Bắc Kinh. Vốn chẳng liên quan gì đến phường Việt gian, phản động mà biểu tình làm loạn.
Chỉ bởi nghĩ rằng: Tấc đấc ngọn rau ơn nước, tài bồi cho mỗi dân ta; Bát cơm manh áo ở đời, mắc mớ chi ông cha nó. Vì ai khiến nhân dân khó nhọc, ăn tuyết nằm sương; Vì ai xui non nước tan tành, chia năm xẻ bảy? Vì ai để giáo dục suy đồi, cương thường đổ vỡ. Vì ai mấy chục nghìn tỉ của dân chìm theo Vinashin. Vì ai tham nhũng lan tràn, gian trá lên ngôi. Chẳng lẽ triều đình khứ dân, ai người mãi quốc?…
Sống làm chi theo quân tà đạo, tùy tiện cho thuê rừng, dâng nguồn bauxite, thấy lại thêm buồn. Sống làm chi luồn cúi bá quyền, ham nhân công Tàu, nhập siêu hàng Trung Hoa, nghe càng thêm hổ. Nay thót tim nghĩ đến phố Trung Quốc ở Ninh Bình, Nghi Sơn… Mai tím mặt Bình Dương mở Đông Đô Đại Phố…
Thà đặng câu địch khái, noi theo cha chú cũng vinh. Hơn chịu chữ Tàu gian, ở với “man di” rất khổ.
Ôi thôi thôi! Nửa thác Bản Giốc năm canh sao vắng lặng, tấm lòng son gửi lại bóng trăng rằm; Bãi Gạc Ma một khắc đặng trả hờn, tủi phận bạc trôi theo sóng cả.
Đảo Lý Sơn, mẹ già ngồi khóc con trai, ngọn đèn khuya leo lét vạn chài. Miền Thanh Hóa, vợ thảng thốt chờ chồng, cơn bóng xế dật dờ trước ngõ.
Ôi! Mỗi đợt tuần hành. Trăm năm nhắc nhở.
Binh tướng nó liệu có đóng ở Trường Sa, Hoàng Sa, ai làm cho bốn phía mây đen; Chính phủ lặng lẽ “giao hảo song phương”, ai cứu đặng một phường con đỏ.
Nước mắt anh hùng, giọt thương đời lau chẳng ráo, lo vì hai chữ tự do. Tuyên cáo nhân sĩ, lửa trí thức thắp nên thơm, cám bởi một câu dân chủ. Mùa hạ năm Tân Mão, thời khắc lịch sử hồn thiêng tiên tổ trở về. Giữa sóng trào biển Đông, dân tộc ta vươn mình đạp bằng quân xâm lược.
Ai nấy đều tin
Hiên ngang cùng bước!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét