Gửi đồng bào yêu quí ra đường và bạn đọc Cua Times.
Chân thành cám ơn chú bác, các cô, các bạn, các cháu…tất thảy những ai đã xuống đường biểu tình, tranh đấu cho chủ quyền biển đảo dân tộc. Nếu nói Chân lý là sự trong sáng rực rỡ của thực tại này, đó là sự gắn bó của tinh thần con người không phải với cái hiện hữu giả tạo, nhưng với cái hiện hữu thực, thì các vị đúng là chân lý bởi vì các vị đã gắn bó tinh thần của mình với cái hiện hữu thực, đó là quyền lợi của dân tộc, của đất nước.
Tất nhiên, mỗi người VN hoàn toàn có quyền chọn lựa vị trí của mình. Mỗi vị trí chọn lựa trong cuộc sống đều có những phần thưởng và những hình phạt của riêng nó, cái vinh và cái nhục riêng của nó.
Có những người chọn sự im lặng vì “im lặng là vàng”. Đối với các vị đi biểu tình, im lặng có thể có nghĩa là đồng lõa, là chịu thua, là hèn nhát, là thiếu lương tâm, là phản bội. Vì thế các vị phải lên tiếng. Các vị đã không phó mình hoàn toàn cho sự dối trá, mê hoặc, và đồng loã, đã vuợt lên trên sự sợ hãi…thành thật kính phục vậy!
Xin mượn lời của Mục sư Martin Luther King, trong việc xuống đường biểu tình. Kẻ hèn nhát hỏi “Có an toàn không?”; Kẻ cơ hội hỏi “Có khôn khéo không?”; Kẻ rởm đời hỏi “Có được tiếng tăm gì không?”. Nhưng kẻ có lương tâm hỏi “Có là lẽ phải không?”. Và khi các vị chọn việc tham gia biểu tình cho chủ quyền đất nước, dân tộc, là các vị đã chọn một vị trí không an toàn, không khôn khéo, không để được tiếng tăm gì cả. Nhưng các vị đã chọn nó, vì lương tâm các vị bảo rằng đó là lẽ phải. Xin chân thành cám ơn các vị!
Tuy nhiên, thiển nghĩ, chỉ nói lời “cám ơn” không thì “gió cũng cuốn đi”. Những vị xuống đường biểu tình vì yêu thương đất nước Việt này, muốn cái đất nước Việt, dân tộc Việt ngày càng tốt đẹp hơn.
Vì vậy, chúng ta (trong đó có tui) nên thể hiện những lời cám ơn bằng hành động.
Lại mượn lời của một netter rằng, cám ơn nên thể hiện từ những việc vụn vặt, như là nhường chỗ trên xe buýt cho người già, tàn tật, phụ nữ mang thai. Cám ơn nên thể hiện từ việc nhường đường cho người đi bên cạnh hay những kẻ đang kẹt trong hẻm đang muốn hòa vào con đường lớn.
Cám ơn nên thể hiện bằng việc nhận thức rằng, bịch rác mình đang lén quăng xuống cống sẽ làm nghẹt hệ thống cống rãnh của thành phố mình đang sinh sống.
Cám ơn nên thể hiện từ việc mỗi ngày dành thời gian chăm sóc cho con cái, kiểm tra bài vở của đám trẻ, hỏi han công việc của vợ mình ngày hôm đó.
Những việc lớn bắt đầu từ những việc nhỏ nhặt. Cám ơn là kềm hãm sự ham muốn vặt một cành hoa đẹp khi đi dự một buổi triễn lãm về hoa cảnh, là ráng giữ cho con đường sạch đẹp bằng cách không nhổ phẹt hay khạc đống đờm ra giữa đường, hay quăng đại bịch ni lông xuống đường tỉnh như ruồi, là kiên nhẫn sắp hàng mua vé, dừng lại khi đèn đỏ…
Và quan trọng hơn hết, cám ơn là từ bỏ sự thờ ơ chính trị, từ bỏ thói quen suy nghĩ theo kiểu “Thây kệ, tới đâu hay tới đó. Chuyện quốc gia đại sự là chuyện của mấy ông lãnh đạo, còn dân đen như mình chỉ nên biết chịu đựng thôi”, là cần phải có não trạng làm chủ “đòi hỏi lãnh đạo phải có trách nhiệm” và cơ chế phải có phương pháp chế tài khi những kẻ có quyền, có lực không làm được việc, làm bậy, làm sai….
Còn đối với các vị người Việt hải ngoại, xin mạo muội nghĩ rằng, chỉ ra cái Sai của các chính sách, những biện pháp hiệu quả , những dự đóan có giá trị phân tíc, tổng hợp, nói thật mạnh, hợp lý theo nguyên tắc bất di bất dịch: Sự thật là trên hết ! …có lẽ là một cách tốt nhất mà hiện nay người Việt Hải ngọai đóng góp cho công cuộc xây dựng và phát triển dân tộc.
Không thể dung thứ hình thức quá khích mà đưa đến lầm lạc-cực đoan, dễ bị phản biện và do đó càng củng cố thêm sức mạnh cho những lập luận sai lầm của Chính quyền. Sự đóng góp này là ôn hòa và phù hợp: không cần dấn thân, không lơ là cuộc sống thực tế và không quên nhiệm vu công dân đối với đất nước đang cưu mang mình và gia đình ! Cộng với cuộc cách mạng vũ bão của công nghệ thông tin , tôi tin rằng đây sẽ là một đóng góp to lớn và mạnh mẽ.
Chỉ cần không trở lại kêu gọi hận thù. Não trạng hằn học thường mang đến “tai họa”, hơn là mang lại những đóng góp tích cực, có giá trị . Hãy khép lại lịch sử đau thương thay vì khơi nó dây, phải can đảm để bao gồm cả việc không nên phủ nhận công sức trong sự thống nhất nước Việt Nam đang có.
Phải chấp nhận người, nếu muốn người chấp nhận mình. Không nên phủ nhận công sức của bao người đã khai mở và thúc đẩy “đổi mới”. Không nên phủ nhận nổ lực sạch hóa của chính quyền hiện tại. Không thể đòi hỏi quá đáng với tiến trình xử lý quốc nạn tham nhũng …và cũng không được cản trở bước tiến về vị thế Chính trị của Việt Nam.
Và trên tất cả : Phải có một tri kiến vững chắc, không thiếu tính thời sự về mọi vấn đề có liên quan ! Nhưng đòi hỏi vậy có phải là quá nhiều đối với người Việt hải ngọai hay không, khi mà vừa qua…sự lúng túng trong nhận thức về Dân chủ vẫn còn rãi rác đâu đó trong khắp các diễn đàn, các blog?
Chợt nhìn giấy viết thư của lão Cua, tới hơn 1200 từ. Thôi, xin dừng ở dây và nhường micro cho những MC đáng yêu như KD, thẽ thọt như DQ, trẻ trung như Duc, yêu kiều như HL, mạnh mẽ và dài… như Cao Bồi, trí tuệ như QX, VD, vui nhộn của Cù và Xôi Thịt, uyên bác tung trưởng của LQV và nhiều còm sỹ khác mà tôi không nhớ hết tên.
Một lần nữa, cảm ơn người biểu tình, cảm ơn bạn đọc Cua Times. Nhờ có họ mà tôi có cảm hứng làm việc suốt đêm, không biết mệt, dù đã là lão 90.
Còn lão Cua thì tôi không cảm ơn. Hắn toàn cắt cu, ấy nhầm quên mất, còm của tôi. Của mình về già đã ngắn, hắn còn cố làm cho ngắn thêm, trừ lần này hắn gia ơn, nối dài thêm đoạn kết này.
Ai Nghĩ Dùm Tôi.
................................
Lời cám ơn của mềnh dành tới ANDT và HM Blog
Ôi ôi! Vô cùng cảm động khi đọc entry này của Bác “xin lỗi cho tôi gọi là bác nhé!” ANDT.
Xin có đôi điều tâm “sụy” để bà con hiểu tôi đã cảm động dư lào.
Tôi năm nay mới có 42 tuổi, dân HN gốc nhưng không vó việc gì trên đời này miễn sao là lao động chân chính là tôi không kinh qua để chăm lo cho cuộc sống của mình cũng như người thân. Tôi là một kỹ sư và có vinh dự được đứng trong hàng ngũ tiên phong. Nói vậy bà con đừng vội nghĩ tôi khoe mẽ. Chẳng phải vậy đâu bà con ạ, chỉ vì đã 7 (bảy) lần xuống đường rồi, một lần bay vào tận TPHCM để xuống đường dưng trong đó lạ nước lạ cái không tham gia được nhiều. Vậy mà cứ sau mối chủ nhật về lại thấy nhiều day dứt lắm, ngoài niềm vui hạnh phúc ra thì nào là liệu mai mốt có ai “thăm hỏi” mình không? Liệu tuần sau còn hứng thú để đi tiếp không? Liệu cha mẹ vợ con mình có yên tâm để mình tiếp tục không? Liệu sau những hành động của mình có mang lại được kết quả gì không? và nhiều lắm những trăn trở mà trong khuôn khổ này không thể liệt kê. Mà lại còn lo, liệu những tấm băng rôn mình bỏ tiền in ấn có vi phạm gì không, có mang đến được cuộc xuống đường không??
Vậy đấy bà con ạ, như trên tôi đã nói, tôi 42 tuổi rồi, cũng tạm coi là phong trần được, vậy mà còn những nỗi lo ngại trăn trở vu vơ như thế. Thử hỏi những bà nội trợ, những ông công chức, những anh chị công nhân không có nhiều kinh nghiệm như mình thì họ còn lo sợ như thế nào về hành động xuống đường!!!!
Cảm động lắm chứ, khi mình đang lưỡng lự thì lại có những lời lẽ ân tình của Bác ANDT. Xin mọi người hãy cố đặt mình vào địa vị của tôi sẽ hiểu được, niềm cảm động không đủ ngôn từ để biểu cảm.
Và không phải không xuống đường là không yêu nước, tôi đã hiểu sâu sắc điều đó, vậy nên tôi vẫn xuống đường mỗi ngày chủ nhật, để chỉ cần qua mỗi ngày có thêm vài người thôi vượt qua được nỗi lo của họ. Hy vọng họ cũng như tôi, vẫn lo lắng để đi trong đoàn người mỗi ngày!
Và nếu, đến lúc nào đó, tôi hết sợ, tôi sẽ còn rất nhiều chuyện cảm động về mỗi buổi sáng chủ nhật xuống đường mang ra đây kể hầu bà con. Tin rằng ai cũng sẽ rất vui và lấy làm hạnh phúc lắm, vì dân ta yêu nước và ghét bạo tàn dư lào.
Một câu chuyện cuối tôi muốn nói với bà con, xin bà con đừng chê bai chuyện có các cháu nhỏ trong đoàn biểu tình. Tôi và một số anh em đi nhiều cuộc cũng đã dặn dò nhau là các ông bố bà mẹ không nên cho em bé đi, nhưng thực tế, nhiều gia đình đã coi đó là cuộc đi tuần hành hết sức bình thường mỗi ngày nghỉ và không hề có bất kỳ sự nguy hại hay lợi dụng nào tới cho con cái họ. Đó là họ đã hết sợ đó! “Đây là thiển ý của tôi”
Một lần nữa xin cám ơn Bác ANDT đã tri ân!
Về em Trịnh kim Tiến, tôi đã đi cùng em vài lần trong các chủ nhật xuống đường. Kể từ sau ngày 17/07 đã có nhiều blog viết về em, theo cá nhân tôi, và tôi đã đóng góp ý kiến trên trang anhbasam rằng, “không nên viết nhiều về em quá, ồn ĩ đôi khi lại bất lợi cho em ấy, dù sao cha em ấy cũng đã mất, em ấy đi biểu tình lúc này và chúng ta càng nói nhiều về mối liên quan có là bất nhã và bất nhẫn”
Cuộc sống phức tạp, cuộc đời mênh mông lắm.
Trả lờiXóa