Một đoạn viết ngắn của chị Kim Dung, mình thấy rất hay, xin copy về! Xin đăng nguyên văn.
Kể thêm cho Thành về sự nâng niu hoa.
Một lần, đang đi trên vỉa hè, mình bỗng nhìn thấy một bông hồng đỏ tuyệt đẹp nằm chơ vơ. Có lẽ ai đó đánh rơi mà không biết. Người qua, kẻ lại, nếu ko cẩn thận, sẽ dẫm phải bông hoa thì tội nghiệp quá. Mà quán nước chè ở gần đó, rất đông người ngồi.
Thương bông hoa đẹp có số phận chẳng may, mình nhặt lên- một bông hồng tươi, cánh cứng cáp như vừa được hái trong vườn. Mấy chàng đàn ông ngồi trong quán đều cười, và mình- chẳng quen họ- cũng nhoẻn miệng cười, rồi bảo: Đem về cắm vậy, đẹp quá!
Mình đã cắm bông hoa đó trên bàn làm việc ở cơ quan. Như để cảm ơn, bông hoa nở to, tươi tắn, và rất bền, trông rất thương, Thành ạ.
Còn đây là chuyện một bông hồng khác: Dạo đó, là thời bao cấp. Đang đạp xe trên đê Yên Phụ, bỗng bắt gặp một chiếc xe đạp, đằng sau một thúng hoa hồng phấn, mầu hồng phơn phớt thật kiêu sa, thật trinh bạch, đẹp mê hồn.
Mà chẳng thấy ai ở gần đó. Nhìn xuống đê, mới thấy một chàng lính, đang hái hoa, chắc là của vườn nhà.
Mình gào lên: Có bán hoa ko?
Chàng lính cũng gào lên: Ko….ko….hoa đám cưới….. À, ra hoa đám cưới.
Mình gào tiếp: Ko bán thì tặng cho một bông nhá….!Hi…hi…
Chàng lính cười. Nhìn xa thấy đoán biết chàng cười, và thấy chàng gật gật đầu: Lấy đi….
Mình rút một bông, giơ lên, vẫy vẫy cho chàng xem và gào lên: Cảm ơn nhé
Chỉ thấy chàng lính gật gật đầu, chắc lại đang cười.
Mình phóng xe đi tiếp, mà thấy lòng vui vô cùng. Thấy yêu đời quá. Hi…hi… Trên tay vẫn là bông hồng “được tặng” một cách oái oăm. Và bông hồng đó, cũng được cắm một cách trân trọng.
Hoa hồng nhặt được, hay hoa hồng được tặng, đều được yêu như nhau. Và cũng thật tuyệt vời, bông nào nở cũng rất bên. Như tri ân người yêu chúng
Đó là câu chuyện 2 bông hoa hồng mình nhớ mãi.
Kim Dung 09/09/2011.
Sao mình bỗng dưng muốn giống tác giả : cái gì lượm và xin được đều thích (hic)
Trả lờiXóa