Thứ Tư, 12 tháng 10, 2011

BỮA CƠM LAO CHẢI

Hôm nay, 11/10/2011 chung tôi bảy người đã lên thăm các em bé dân tộc Mông tại trường tiểu học Lao Chải - Mù Cang Chải - Yên Bái. Cách đường QL 32 khoảng 5km leo dốc đường ôtô có thể lên được. Từ cốt cao độ 800 lên đến cao độ 1250 m trên mặt nước biển.

Trường tiểu học Lao Chải có 390 học sinh, hoàn toàn là con em dân tộc Mông. Các em theo học tại bảy điểm trường của trường. Tại điểm trường chính này, có 50 em ở lại bán trú tại trường.

Chúng tôi khởi hành từ HN lúc 4h sáng, lên tới nơi là 12h30, các em đã một số ăn xong bữa trưa, một số các em đang ăn và vẫn còn có em đang tự nấu cơm.

Đây là một số hình ảnh tôi ghi lại:
Cơm trắng và canh mỳ ăn liền.

Nhóm ăn trước, các em nấu nhanh để đến lượt các bạn khác có bếp.

Căn bếp đây, chỉ có 3 cái  kiềng, các ông "Đầu rau" là sỏi dưới suối mang về.

Bác Thái "Áo đen" đã không kìm được nước mắt đầu tiên!


Trong cái túi Ni_lon nhỏ là thức ăn mặn của các em, là măng ngâm muối ớt!


Những ánh mắt thơ ngây không đượm chút trắc ẩn nào!

Cậu bé ngồi giữa, thấy chụp hình rất thích và tuy ăn xong rồi cũng chạy tới để chụp!

Ăn trong buồng nội trú!

Mỗi đứa một cái nồi, để gọn vào một góc trong phòng ngủ luôn.

Thương yêu quá.

Có một gói nhỏ trong Ni_lon đó là muối lạc, thức ăn mặn của em đó.
Chụp xong tấm hình này tôi đã không không thể bắt trước anh Thái. Tôi dã nói mọi người thôi không chụp nữa, để các em ăn cho ngon miệng!


Cuộc trao đổi diễn ra lúc 13h15', Cô Khoa hiệu phó nhà trường áo hồng ngồi ghi chép những hướng dẫn để quỹ có thể triển khai việc "Bữa cơm có thịt" cho các em.

8 nhận xét:

  1. Thương quá các em ! Và cũng thương quá "Thất Tiên"!

    Trả lờiXóa
  2. Trời ơi, thương quá các em nhỏ, cuộc sống của các em thật vất vả, biết bao nhiêu kẻ sống trong sung sướng có biết đâu rằng bên cạnh chúng ta còn có hoàn cảnh thật bi đát, cảm ơn Trang chủ đã đăng những tấm hình này để chúng tôi biết cuộc sống vất vả của trẻ em vùng miền núi. Cảm ơn những con người có tấm lòng vàng đã không ngại khó khăn đến với các em . Các anh, chị thật tuyệt vời.

    Trả lờiXóa
  3. Thương quá em ạ , chẳng biết nói sao nữa , sự thương cảm bằng lời nói chẳng có giá trị gì . Cảm ơn những người đã có hành động thiết thực để giúp đỡ các em .

    Trả lờiXóa
  4. Gọi là sang nhất (so với bếp cơm) là bộ bàn ghế sa lông bằng gỗ ạ. Cảm ơn những bức hình....

    Trả lờiXóa
  5. tội nghiệp các bé!
    cảm ơn anh Thành và các bạn

    Trả lờiXóa
  6. Nhìn các em ăn, nhìn những nồi cơm... mà chạnh lòng. Vẫn còn cuộc sống như thế ư? thương quá. Cảm ơn các anh...

    Trả lờiXóa
  7. Hình như em đã gặp anh.
    Ko chỉ có Lao Chải thôi đâu, còn nhiều nơi khác cũng như thế. Chả trông chờ đc gì, mỗi người chúng ta hãy chung tay giúp các em bé!
    https://www.facebook.com/note.php?note_id=10150329453726587

    Trả lờiXóa
  8. Em gửi lại link:
    oplada.wordpress.com/2011/10/16/thuong-ve-lao-chai/

    Trả lờiXóa