"Chị bật máy ghi âm cho mình nghe, khoe mấy bài hát thiếu nhi chị vừa sáng tác. Nhìn chị ngồi say sưa hát theo, mắt long lanh mãn nguyện... mình bỗng nhận ra trời cho cho chị cả cái đức cả tin nữa, nhìn đời bằng con mắt trong veo khiến chị luôn thấy mình hạnh phúc cho đến tận bây giờ". Nguyễn quang Lập
Khoảng Trời, hố bom
Chuyện kể rằng: em, cô gái mở đường
Để cứu con đường đêm ấy khỏi bị thương
Cho đoàn xe kịp giờ ra trận
Em đã lấy tình yêu Tổ quốc của mình thắp lên ngọn lửa
Đánh lạc hướng thù – Hứng lấy luồng bom…
Đơn vị tôi hành quân qua con đường mòn
Gặp hố bom nhắc chuyện người con gái
Một nấm mộ, nắng ngời bao sắc đá
Tình yêu thương bồi đắp cao lên…
Tôi nhìn xuống hố bom đã giết em
Mưa đọng lại một khoảng trời nho nhỏ
Đất nước mình nhân hậu
Có nước trời xoa dịu vết thương đau.
Em nằm dưới đất sâu
Như khoảng trời đã nằm yên trong đất
Đêm đêm, tâm hồn em tỏa sáng
Những vì sao ngời chói, lung linh
Có phải thịt da em mềm mại, trắng trong
Đã hóa thành những làn mây trắng?
Và ban ngày khoảng trời ngập nắng
Đi qua khoảng trời em – Vầng dương thao thức
Hỡi mặt trời, hay chính trái tim em trong ngực
Soi cho tôi
Ngày hôm nay bước tiếp quãng đường dài?
Tên con đường là tên em gửi lại
Cái chết em xanh khoảng trời con gái
Tôi soi lòng mình trong cuộc sống của em
Gương mặt em, bạn bè tôi không biết
Nên mỗi người có gương mặt em riêng
Anh đừng khen em
Lần đầu khi mới làm quen
Anh khen cái nhìn em đẹp
Trời mưa, oà cơn nắng đến
Anh khen đôi má em hồng
Gặp người tàn tật em khóc
Anh khen em nhạy cảm thông
Thấy em sợ sét né giông
Anh khen: sao mà hiền thế!
Thấy em nâng niu con trẻ
Anh khen em thật dịu dàng
Khi hôn lên câu thơ hay
Áp trang sách vào mái ngực
Em nghe tim mình thổn thức
Thương người làm thơ đã mất
Trái tim giờ ở nơi đâu?
Khi đọc một cuộc đời buồn
Lòng em xót xa, ấm ức
Anh khen em giàu cảm xúc
Và bao điều nữa…? anh khen
Em sợ lời khen của anh
Như sợ chiều về, hắt tối
Nhiều khi ngồi buồn một mình
Trách anh sao mà nông nỗi
Hãy chỉ cho em cái kém
Để em nên người tốt lành
Hãy chỉ cho em cái xấu
Để em chăm chút đời anh
Anh ơi, anh có biết không
Vì anh em buồn biết mấy
Tình yêu khắt khe thế đấy
1970
......................
Trong cuộc đời làm thơ của tôi có rất nhiều kỷ niệm sâu sắc nhưng tôi không thể kể ra hết được. Ở đây, tôi chỉ muốn nhắc đến hai câu chuyện nhỏ có tính chất nghề nghiệp. Vì sao tôi có được hai bài thơ: Khoảng trời hố bom và anh đừng khen em.
Tôi nhớ một ngày trong chiến tranh, tôi đi thực tế trên tuyến đường 10. Tôi đã gặp một tổ đội Thanh niên xung phong. Họ có 7 cô gái.
Người tiểu đội trưởng có vẻ già hơn nhiều so với các bạn mình. Tôi hỏi chị:
- Sao chị chưa giải ngũ?
Người phụ nữ có gương mặt gầy, rắn rỏi trả lời tôi, giọng chậm rãi:
- Em giải ngũ cách đây 5 năm, lúc đó em 25 tuổi. Em trở về nhà, quê em ở Thanh Hoá, thì gia đình em chỉ còn lại một hố bom. Tất cả những người thân yêu đã chết, không còn ai: Cha mẹ, anh chị em, ông bà đều đã bị bom cày nát. Vật duy nhất còn lại em nhặt được là những mảnh bát vỡ. Em đã quay trở lại cùng đồng đội ngay lúc đó. Và bây giờ em sẽ ở lại mãi trong gia đình này cho đến ngày thống nhất đất nước.
Sau này, trở lại con đường đó, tôi đã gặp những hố bom đọng lại những khoảng trời đầy nước. Trong tiểu đội họ ai còn, ai mất? Có bao nhiêu người đã hy sinh để cứu con đường. những chuyện kể về họ thật mà như những huyền thoại. đêm đêm, họ đã tự thắp lên những ngọn đuốc kéo luồng bom đạn về phía mình để cứu con đường khỏi bị thương, bài thơ Khoảng trời hố bom của tôi đã được viết từ những cảm xúc đó.
Một kỷ niệm khó quên nữa là vì sao tôi lại có bài thơ anh đừng khen em. Hồi đó Hội nhà văn Việt nam tổ chức khoá bồi dưỡng những người viết trẻ. Tôi được cử đi Hà nội học. Tôi không hiểu sao mình có thể thoát chết đi khi trong luồng bom đạn ác liệt 500 cây số từ đồng Hới ra Hà nội. Lớp tôi có 25 anh chị. Tôi là người ít tuổi nhất, 19 tuổi. Tôi ở cùng phòng với nhà thờ Phan Thị Thanh nhàn. Chị thuộc thế hệ trước tôi. Hồi đó, tôi
có quen một người bạn trai. anh quý tôi tới mức cái gì tôi làm, cái gì tôi có anh cũng đều khen. Chưa bao giờ tôi thấy anh chê trách tôi cái gì, dẫu có những việc tôi làm không đúng. Chúng tôi thuần tuý là bạn, chưa có gì để manh nha cho một tình yêu. nhưng tình bạn như vậy sẽ đi đến đâu, có giúp nhau được gì trong đời sống này. nhiều khi ngồi ngẫm nghĩ thấy buồn bã quá. Tự dưng tứ thơ “anh đừng khen em” bất chợt đến. Tôi viết một mạch, đọc lại thấy nghi ngờ, không biết đây có phải là thơ hay không? Ngày đó, tôi ít tin vào khả năng thơ phú của mình. Tôi đang viết câu cuối của bài thơ thì chị Thanh Nhàn mở cửa vào. Tôi vò vội tờ giấy giụi xuống mép chiếu. Chị Nhàn chạy đến thấy được, chị tưởng tôi cất thư tỏ tình của ai. Chị giằng co tờ giấy với tôi. Cuối cùng chị đã lấy được nó. Tôi đỏ mặt thú nhận: Em làm thơ đó những không phải là thơ. Trả lại cho em đi! Chị Nhàn đọc một cách chăm chú rồi reo lên:
- Đây là bài thơ hay, có tứ lạ. Tao nói thiệt đó, thơ đây mà. Mày đừng xé đi để tao đưa cho thầy Xuân Diệu đọc cho.
Tôi nhướng mắt vẻ nghi ngại:
- Chị không đùa em chứ? Đó đúng là thơ thiệt không đó chị Nhàn?
Chị Nhàn bảo tôi chép sạch và đưa cho thầy Xuân Diệu. Và Bài thơ anh đừng khen em của tôi được khẳng định.
Đó là những kỷ niệm đẹp mà tôi nhớ mãi trong đời làm thơ của tôi. Tình yêu không có trong tôi trước – Cuộc sống cho tôi tình yêu luôn luôn mới…LÂM THỊ MỸ DẠ
Nguồn: Những bông hoa vẫn cứ nở đúng mùa.
Đọc bài thơ " Khoảng trời và hố bom" lại nhớ một thời tuổi trẻ . Hồi đó luôn đối đầu với hiểm nguy nhưng lúc nào cũng vui vẻ yêu đời .
Trả lờiXóaThành sống ở thế hệ sau nhưng trong em chị thấy bao giờ cũng hừng hực tình yêu yêu quý và tinh thần bảo vệ tổ quốc .
NHƯ LÁ
Trả lờiXóaNhìn lá
Cứ ngờ là lá ngọt
Bởi lá tơ non mơn mởn quá chừng
Lá tươi thắm xua mùa đông rét buốt
Hỡi chiếc hôn em có như lá không?
Tôi đi giữa mùa non
Sững sờ trong bao dáng lá
Nhớ ai
Tôi gửi nụ hôn lên trời
Con người không có tình yêu
Như trái đất này không có lá
Là hơi thở đất đai không thể thiếu
Lá dịu dàng sâu thẳm của tôi ơi!
Nếu vẽ được chiếc hôn ở dưới ánh trời
Tôi sẽ vẽ chiếc hôn như lá.
Tui thấy bài thơ ni của Lâm Thị Mỹ Dạ cũng hay nè. Tặng trang chủ nghe
HAI BÀI THƠ LÀ HAI BIỂN TRỜI KỈ NIỆM. NHỮNG KỈ NIỆM MANG THEO SUỐT CUỘC ĐỜI. VUI VÌ LẠI ĐƯỢC ĐỌC NHỮNG BÀI THƠ HAY, VÔ TÌNH QUÊN LÃNG...
Trả lờiXóa@ Chị Lan
Trả lờiXóaEm luôn làm những điều em cho là nên làm và đáng làm thôi chị ạ, biết rằng mình bé nhỏ. Nhưng mỗi hạt cát là cơ sở để xây nên cuộc sống chị nhỉ!
@ Cỏ May
Cám ơn nhiều!
@ NguyệtKim
Đôi lúc muốn mang đến cho bạn bè những niềm vui nho nhỏ!
Đọc xong thấy tiếc và ... khóc !
Trả lờiXóaThăm Bạn Thành!
Trả lờiXóaVậy là bạn lập blogspot.com à..Có vẻ bạn làm công tác báo chí?
Tác giả Lâm Thị Mỹ Dạ là phu nhân của nhà văn Hoàng Phủ Ngọc Tường, đã có rất nhiều bài thơ sống mãi thời gian. Cám ơn bạn giới thiệu hai bài thơ hay.
GPN luôn chúc bạn niềm vui và có nhiều bài viết ý nghĩa!
@ Bác Trà
Trả lờiXóaBác khóc đi, em nói hth nhường khăn tay Nhật cho Bác!
@ GPN
Cám ơn "nhà thơ" đã ghé thăm. Tôi chỉ làm Blog vì tình yêu cuộc sống thôi chứ không báo chí đâu.
Bão số 6 sắp vào đó Thành
Trả lờiXóaCom ở đây khó quá, kiếm cái nhà mới xem sao?!