Thứ Năm, 1 tháng 9, 2011

BÀI THƠ KHÔNG THỂ ĐẶT TÊN

Bài thơ do một bạn sưu tầm và tặng trên phần comment, tôi xin đăng thành entry này!

Biết trái tim chẳng có tội gì đâu
Khi anh không thể yêu em hơn nữa
Biết chuyện chúng mình rồi sẽ thành tan vỡ
Vẫn bất ngờ, vẫn tiếc nuối, ngẩn ngơ ...

Chẳng muốn tin đâu anh đã dối lừa
Tình yêu cả tin em trao anh nồng cháy
Chẳng muốn tiếc về thời nông nổi ấy
Em bồi hồi, em vội vã, em yêu ...

Hãy tha thứ nghe anh có biết bao điều
Em không thể và chúng mình ... không thể
Sao hôm - Sao mai cách xa đến thế
Câu thơ này có tới được cùng anh

Có ích gì đâu biển cứ mãi biếc xanh
Em mãi yêu anh một tình yêu ... không thể
Nắng quái chiều đang tìm về chốn ngủ
Em bé nhỏ tội tình biết trú ngụ về đâu.

3 nhận xét:

  1. Chia sẻ cùng bạn một suy nghĩ của tôi:

    Đã yêu, yêu đến hồng than lửa,
    Còn chút tàn tro cũng chẳng nguôi;
    Tình hết, lạnh lòng như băng giá,
    Kỷ niệm vùi chôn trọn kiếp người!


    Thân mến.

    Trả lờiXóa
  2. "Khi đã yêu rồi ai chẳng biết
    Tim lòng đã chết mất đi nhiều
    Một khi đã đặt tròn hy vọng
    Vào kẻ mà mình đã được yêu"

    Tội nghiệp một đời hoa anh Thành nhỉ.

    Trả lờiXóa