Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn,
Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc,
Tôi chờ người đến với yêu đương.
Dải đường xa vút bóng chiều phong,
Và phương trời thẳm mờ sương cát,
Tay vít dây hoa trắng cạnh lòng.
Người ấy thường hay vuốt tóc tôi,
Và phương trời thẳm mờ sương cát,
Tay vít dây hoa trắng cạnh lòng.
Người ấy thường hay vuốt tóc tôi,
Thở dài trong lúc thấy tôi vui,
Bảo rằng : "Hoa, dáng như tim vỡ,
Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi !"
Thuở đó nào tôi đã hiểu gì
Bảo rằng : "Hoa, dáng như tim vỡ,
Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi !"
Thuở đó nào tôi đã hiểu gì
Cánh hoa tan tác của sinh ly,
Cho nên cười đáp :"Màu hoa trắng
Là chút lòng trong chẳng biến suy".
Đâu biết lần đi một lỡ làng,
Cho nên cười đáp :"Màu hoa trắng
Là chút lòng trong chẳng biến suy".
Đâu biết lần đi một lỡ làng,
Dưới trời đau khổ chết yêu đương.
Người xa xăm quá ! - Tôi buồn lắm,
Trong một ngày vui pháo nhuộm đường...
Từ đấy, thu rồi, thu lại thu,
Người xa xăm quá ! - Tôi buồn lắm,
Trong một ngày vui pháo nhuộm đường...
Từ đấy, thu rồi, thu lại thu,
Lòng tôi còn giá đến bao giờ ?
Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ...
Người ấy, cho nên vẫn hững hờ.
Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời,
Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ...
Người ấy, cho nên vẫn hững hờ.
Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời,
Ái ân lạt lẽo của chồng tôi,
Mà từng thu chêt, từng thu chết,
Vẫn giấu trong tim bóng "một người".
Buồn quá hôm nay xem tiểu thuyết
Mà từng thu chêt, từng thu chết,
Vẫn giấu trong tim bóng "một người".
Buồn quá hôm nay xem tiểu thuyết
Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa
Như hồng tựa trái tim tan vỡ.
Và đỏ như màu máu thắm pha !
Tôi nhớ lời người đã bảo tôi
Như hồng tựa trái tim tan vỡ.
Và đỏ như màu máu thắm pha !
Tôi nhớ lời người đã bảo tôi
Một mùa thu trước rất xa xôi..
Đến nay tôi hiểu thì tôi đã,
Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi !
Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ,
Đến nay tôi hiểu thì tôi đã,
Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi !
Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ,
Chiều thu, hoa đỏ rụng chiều thu
Gió về lạnh lẽo chân mây vắng,
Người ấy ngang sông đứng ngóng đò.
Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng,
Gió về lạnh lẽo chân mây vắng,
Người ấy ngang sông đứng ngóng đò.
Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng,
Hoa đẹp quá, nhưng giống như tim vỡ
Trả lờiXóabài thơ mà bất cứ ai ở tuổi học trò đều mê mệt.
Trả lờiXóaẢnh minh họa thật khúc chiết !
Đối thơ
Trả lờiXóaNgày ấy bên nhau từng mỗi chiều
Em nhìn nắng tắt giữa hoàng hôn
Bảo rằng : Màu hạnh hoa vương tím
Là nỗi lòng em , anh biết không ?
Khơi xô vòng gió , làn ***** ròng
Trên bến con đò còn đợi trông
Cô gái qua sông thường rất muộn
Mang theo hoa trắng tết tơ hồng
Anh yêu muôn hướng tiếng cười trong
Giòn giã của em hẹn buổi mong
Yêu lắm loài hoa , em thích ví :
Mộng mơ em đó , nở tim lòng
Ươm mang hoa ảnh tiễn nhau đi
Cuối buổi chiều ngang gió lộng ngàn
Đôi mắt em chườm biếc ánh tím
Nhắc anh ước hẹn cuối thu vàng
Dặm trường đất khách trể thu sang
Trở lại tìm hoa , tuyết trải tang
Giã biệt ân tình trên bến đợi
Ngước nhìn sắc trắng nặng u hoài
Trăm đêm thao thức nắn vần thơ
Góp nhặt nỗi chờ trách hững hờ
Thu tắp ánh trăng soi giấy trắng
Bệt nhòa như cánh của hoa tơi
Lá vàng ngày cũ ép trong vở
Là bóng môi nàng thuở đắm say
Đã nhạt màu xưa còn tiếc nhớ
Chờ thu trở lại điểm thơ gầy
Những bài thơ viết tận hôm nay
Vẫn ấm ngô ngây níu tháng ngày
Che chắn nắng hoa khe khẽ hỏi :
Những lần nhạt sắc có buồn đầy ..
Có còn rộ nở bến sông ngang
Có nhớ nàng thì , mộng tiếng nàng :
Đến gọi con đò sang chỗ hẹn
Nghe thơ tâm sự chuyện thu vàng
Từng thu như thế đã qua sông
Mang gió giữa khơi vào đáy lòng
Hong buốt con tim trào huyết lệ
Làm thơ thi sĩ chẳng thành dòng
Em xưa qua bến lễ tơ hồng
Thôi nhé cũng đừng hỏi sắc thơ
Là máu hoa tim hay nỗi nhớ
Vương lem trang giấy những vần chờ .
Nhà mình cũng có lần trồng hoa Tigon , tuy nhiên hoa của nó không tươi như mấy chùm hoa của bác phó nháy Thành .Tại sao vậy ta ?
Trả lờiXóa@ Nặc danh
Trả lờiXóaCám ơn về đối thơ rất nhiều. Thường ghé thăm nhau nhé!
@ tiêu dao
Hoa đẹp quan trọng là đất có hợp không Bác ạ, hoa trồng chậu không thể cho hoa đẹp bằng trồng dưới đất hay góc vường được. Như con người thôi, sống trong gò bó không thể cháy hết mình bác nhỉ!