Thứ Tư, 5 tháng 10, 2011

Linh hồn nhẹ bay.

Tặng những dở dang của cuộc đời.



Lạnh ngắt. Vắng lặng. Anh nằm đó, thanh thản. Một giấc ngủ như chị vẫn thường thấy. Nhưng là giấc ngủ dài. Dài lắm..Mãi mãi..
Một làn gió thoáng qua bờ vai như có bàn tay vuốt khẽ. Anh vẫn làm thế với chị mỗi khi chị buồn….
Buổi sáng đầy sương đó anh ra đi. Chị không biết anh đi về phương nào. Anh  mang một túi hành lý gọn ghẽ như những lần đi chơi xa trước. Một tuần, một tháng…rồi mấy tháng qua đi. Anh không trở về. Chỉ những cuộc gọi từ điện thoại công cộng, cho chị hay là ”..anh vẫn khỏe, vẫn thường, ” vẫn yêu em..nhưng còn bận chút việc chưa về ngay được”.  Và chị thì ban đầu là nhớ nhung dặn dò, rồi dần chen vào những hờn dỗi. Chị nghi ngờ anh ra đi “theo tiếng gọi ” của ai đó…Chị rấm rức cằn nhằn, khóc lóc…anh khe khẽ:
Anh chỉ yêu em, duy nhất có em mà thôi, em không tin thì anh biết làm sao?
Thì về với em đi
Ừ anh sẽ về, gần rồi…
” Gần, gần rồi ” mà mãi cả nửa năm và ngày gặp lại của chị là đây. Anh đó, anh của chị đó. Gần lắm nhưng cũng thật là xa..xa  vô cùng.
Tại sao?Tại sao anh không cho em biết. Tại sao anh không để cho em được chăm sóc anh cũng như đã được yêu anh? Nghĩ về những đau đớn khủng khiếp trong cô đơn của anh, lòng chị đau nhói, nước mắt tuôn trào.
Giá như chị đã có thể bên anh, đã có thể sẻ chia sự đau đớn giày vò, đã có thể chăm sóc anh, mang đến cho anh ấm áp trong những ngày cuối. Mà cũng có thể anh cho rằng sự lựa chọn của anh là đúng, anh vui vì điều đó, nhưng với chị, nỗi ân hận chôn vùi tâm can chị, bởi vì chị không còn cơ hội nào nữa. Anh đã không còn thuộc về thế giới có chị.
Chị quỳ xuống bên anh, thầm thì nức nở.
Anh nhìn thấy tất cả, anh nhìn thấy chị tất tả  bước vào, khuôn mặt trong suốt bởi sự đau khổ tột cùng. Anh nghe chị thầm thì thương xót cho anh những ngày đau đớn đơn côi, anh nghe chị khiển trách bản thân mình..
Anh  không muốn để chị chứng kiến sự ra đi được báo trước của anh nên đã “biến mất!. Anh không muốn chị sầu não mỗi ngày vì biết mỗi ngày tới là ngày anh sẽ xa chị tới gần. Anh sợ chị sẽ cuống quýt ngược xuôi chăm lo cho anh , mà anh thì không biết được sẽ cầm cự được bao lâu, anh sợ những ngày chăm sóc anh đau ốm sẽ thành hồi ức đau đớn của chị.  Anh muốn ra đi lặng lẽ để giữ cho chị bình yên trong tâm hồn. Anh không muốn nhìn thấy những người thân yêu nhất của mình phải nhìn sự đau đớn, phải nhìn cơ thể anh suy kiệt…Anh sợ lắm, anh sợ trở thành gánh nặng, anh sợ phải sống trong xót thương…Anh muốn ôm trọn những  đau đớn của mọi người trước bệnh tật và sự ra đi của anh nhiều như có thể ..và mang theo mình. Anh đã không thể cùng chị đi trọn cuộc đời thì anh muốn để lại cho chị  những hồi ức đẹp, trong lành mà thôi..
Anh là đứa con của cuộc đời, khi ném nỗi đau của mình vào cuộc đời, cuộc đời sẽ đón nhận nó nhẹ nhàng và trộn lẫn nỗi đau của anh vào lớp lớp đau đớn khác..Nhưng chị mong manh và nhỏ nhoi, nỗi đau đớn của anh sẽ là ngọn núi, là đại dương với chị, sẽ nhấn chìm chị vào xót thương suốt phần đời không anh còn lại..Không, anh không muốn ký ức của chị về anh sẽ là những tiếng rên xiết, những cơn đau dội lên làm anh vã mồ hôi, làm anh nhăn nhó mặt mày khốn khổ..
Anh đau xót nhìn chị não nề cạnh quan tài của mình. Chưa bao giờ anh nhìn thấy nỗi thống khổ của ai gần và nguyên sơ như thế. Anh xót xa cho chị vô cùng. Nỗi ân hận quặn thắt làm linh hồn anh co dạt. Nào có ngờ đâu..Toan tính của anh lại ngược với điều anh muốn như thế…
Chị thì thầm:
Tại sao khi yên lành thì ta bên nhau, khi anh đau đớn anh lại không sẻ chia cho em? anh đã cô độc lắm phải không?
Đúng thế, giữa những cơn đau như cắm sâu vào xương tủy, anh đã mơ ước bao nhiêu bàn tay ấm áp mềm mai của chị ve vuốt, anh đã khao khát bao nhiêu lời thầm thì an ủi của chị…
Suốt phần đời còn lại, chị sẽ không tha thứ cho mình vì đã không bên anh những ngày đau đớn như thế. Tại sao anh không hiểu rằng được bên anh , chăm sóc anh khi anh cần chị cũng là một hạnh phúc? Cảm giác tội lỗi , ngượng ngùng bóp nghẹt trái tim chị khi nhớ về những trách cứ của chị với anh trong những cuộc điện thoại ngắn ngủi. Anh đã ra đi, đã được giải thoát khỏi mọi đau đớn hành hạ nhưng nỗi ân hận sẽ ở lại trong tâm can chị mãi mãi..có lẽ cho đến ngày chị cũng đi về nơi anh đã đến…
Giờ thì muộn rồi. Anh chỉ có thể nghe mà không thể nói. Thân xác anh còn đó nhưng linh hồn anh đã nhẹ bay. Linh hồn anh nhẹ và trong hơn  cả  mây. Anh chỉ có thể ngắm chị từ xa, anh không thể dễ dàng lại gần…bởi nếu không khéo léo, một hơi thở của chị cũng có thể đẩy anh đi xa chị quá mà anh thì không muốn thế. Anh muốn được nói cho chị nghe thật nhiều, rằng anh  xin lỗi chị bởi tất cả những ấm ức, hờn giận…rằng cuối cùng thì anh đã có thể nhìn thấy chị, có thể ở trong bầu không khí ấm áp nồng nàn tỏa ra nơi không gian có chị..và anh không còn đau đớn, không còn một mình..
Chị vẫn quỳ bên quan tài, nỗi nuối tiếc nặng trĩu oằn vai chị..nhắm nghiền đôi mắt đã không còn nước mắt mà chảy…ngước lên cao những mong lời thầm thì của chị bay vào không gian bao la nơi biết đâu linh hồn anh đang bồng bềnh ….
…nơi nào đó lưng chừng trời…một đám mây trong… chao nhẹ……

3 nhận xét:

  1. Linh hồn tớ bay nhẹ từ blog chị HL qua blog cậu... và bây giờ bay về trong giấc ngủ của tớ. hì
    ngủ ngon nhé bạn!

    Trả lờiXóa
  2. Nỗi đau nào sẽ là nỗi đau cuối nhỉ?
    Mong rằng, ai cũng sẽ có lúc được thanh thản, khi linh hồn nhẹ bay.

    Trả lờiXóa
  3. Đọc bài viết này mà sống mũi mình thấy cứ cay cay ngăn mãi để khỏi dòng lệ tuôn qua khoé mắt. Đã chứng kiến nhiều cảnh chia lìa nhân gian nhưng sao mà trong tim vẫn cứ nhói đau mỗi khi đọc những bài như thế này. Buồn qúa Trang chủ ạ,

    Trả lờiXóa