Một thời gian ngắn mình hay phải nghe đến tên anh sếp này dù chưa một ngày làm lính của y. Ấy là khi đang làm ở khu Khí-Điện-Đạm Cà Mau, “công trình trọng điểm quốc gia”, món quà của một quan to cho quê nhà.
Nhịp độ làm việc khá căng, phải xác nhận một điều là ban quản lý công trình và các nhà thầu đã có những nỗ lực vượt bậc ở giai đoạn đầu. Nay thì Khí đã xong, Điện đã lên lưới, còn Đạm chưa.
Rồi cũng sẽ xong, không có gì phải ồn. Có ồn chăng là vụ nhà thầu cái “Đạm” này lại là một ông Tàu, ông sang Việt Nam và kéo theo hàng ngàn “chuyên gia” cao cấp từ quê nhà sang cầm cuốc xẻng đội nắng, lội bùn làm việc như cu ly, mà lại là Cu ly "lậu" nữa.
Đinh La Thăng chính là chủ to của Cụm này. Cứ mỗi lần thấy ban quản lý nhắn xuống bảo treo cờ nhiều màu là bọn mình biết có Thăng về. Thăng về thì kéo theo nhiều quan khách, thế là một số động vật hoang dã lại bỏ rừng quốc gia ra đi.
Tết năm nọ, “trên” bảo treo cờ rồi sáng 29 tết kéo quân lên đứng trên cầu, cầm dụng cụ như đang lao động để đón thủ tướng và anh Thăng đi qua, thế nào cũng được phát phong bì biểu đương tinh thần “làm việc quên tết”.
Lần ấy có cờ, có mặc bảo hộ đội mũ lên cầu ngồi, có xe hú còi đi qua nhưng không có phong bì. Mà đã bao giờ có phong bì đâu.
Bẵng đi vài năm không làm với dầu khí, mình nghe La Thăng nhảy phát sang ghế nóng Giao thông thì bái phục rằng cách dùng người của ta thật tài tình, thật vĩ đại.
Giao thông vốn là một mặt trận lớn, gần như lớn nhất trong thời bình, cũng như thời chiến. Ngày trước những bộ trưởng giao thông đa số có gốc là tướng giao thông như bác Phan Trọng Tuệ, hoặc các kỹ sư giao thông như bác Bùi Danh Lưu, bác Lê Ngọc Hoàn…
Nghĩa là, trước hết phải là những người hiểu và yêu những con đường… “dù đường sông trên không hay là đường bộ…” như lời một bài hát.
Dĩ nhiên, học tập thế giới, người ta có thể cử một ông thầy giáo làm Bộ trưởng quốc phòng kìa, nên nay chúng ta đưa một ông nguyên dân cờ đèn kèn trống thời Sông Đà, rồi cầm tiền bán dầu thô sang làm đường, làm cầu, giải “tắc”… cũng là thường, biết đâu tuy ngoại đạo nhưng ông ta là “thần đồng” thì sao, cứ chờ xem đã.
Chờ, phải ngóng cổ lên chờ, chứ chuyện giao thông ở ta nó nóng lắm rồi, bức xúc lắm rồi, dân khổ lắm rồi. Không tin cứ thử ngồi trên yên xe nổ máy đội mũ bảo hiểm đứng giữa đường Sài gòn nắng khét lẹt chừng hai, ba mươi phút thôi là biết đá biết vàng ngay.
Nói ai xa, chính mình có thời làm việc gần Đầm Sen, nhà Hàng Xanh mà con học Quận Ba giữa đường, không phải đã xa, mà rất nhiều lần con khóc mếu, bố cáu gắt, nhà trường và phụ huynh cãi lộn, vợ chồng hục hoặc chỉ vì kẹt xe không đưa đúng giờ, đón trễ…Mà đó là mình nhé, xe tốt, thuộc đường và chạy xe thì chấp cả bọn “tổ lái” lẫn “bồ câu trắng”nhé.
Ai mà “giải” được cái “nạn” ấy cho dân thì đáng đúc tượng thay vào chỗ ông “ngã sáu” Phù Đổng bây giờ. Biết đâu La Thăng này sẽ làm được. (Dân mình dễ thương nhất thế giới, năm năm lại chờ một lần, hy vọng rồi thất vọng ỉu xìu, rồi lại ùa lên ngóng cổ chờ hy vọng lần này sẽ…)
Mấy tháng chờ đợi, La Thăng bắt đầu lên tiếng là phải tuyên chiến ngay với bọn “Kẹt tặc”. Phải thế chứ, đánh thẳng vào tên đầu sỏ mới là anh hùng.
Anh nhìn ra ngay cái nguyên nhân (mà ai ai cũng có thể thấy, từ trên máy bay, từ cửa sổ khách sạn năm sao hay từ cửa xe máy lạnh phân khối khủng) : Xe máy, nó là nguyên nhân của tất cả các nguyên nhân.
Và, với một trí tuệ xuất chúng trong một phút xuất thần, ông phán : Phải cấm xe máy, cấm ngay, cấm tiệt xe máy là chẳng còn con đường nào kẹt nữa, khi ấy đường thông hè thoáng, nhân dân cứ thong dong đi dạo, các bà đi chợ, trẻ em đi học các ông đi nhậu…Ôi, thế thì còn gì bằng, thiên đường là đây chứ là đâu ?
Ủa, nhưng anh Thăng, thế cụt chân rồi chúng tôi đi kiếm tiền bằng gì, tiền đâu đưa cho vợ đi chợ, cho con đi học, bản thân đi nhậu với bạn bè?
Hỡi ơi cho cái sự treo cờ đón anh, anh La Thăng ơi, chúng tôi lại phải thất vọng lần nữa rồi.