Nguồn: Hai Lúa
Nhiều lúc tôi tự hỏi, tôi muốn gì cho tương lai của mình? Một căn nhà mặt phố sang trọng? một chiếc xe du lịch đời mới? hay một vị trí quản lý/địa vị xã hội cao để mọi người phải trầm trồ hay ít ra cũng phải nghiêng mình? Ngày cuối cùng của năm, thường tôi tự chọn một ngày cô độc, thu mình vào vỏ ốc, cắt đứt mọi liên lạc trốn tránh người thân để chiêm nghiệm cuộc sống. Và tôi gần như tôi trơ dại cảm xúc, không còn một ham muốn nào nữa tồn tại trong suy nghĩ của mình, một kẻ tuổi đời mới chưa chạm ngõ 40. Lứa tuổi sung sức nhất, chín muồi nhất về sự cống hiến, dấn thân và tư duy, với một mớ kiến thức mà người ta hay gán cho chữ “kẻ có học”.
Tôi chẳng giàu đến độ không biết thèm muốn tiền hay những thứ tiện nghi cho cuộc sống. Tôi cũng chẳng có một vai vế gì trong xã hội. Nếu cho rằng vì tôi chẳng là gì nên buột miệng nói ra “khômg thèm thuồng/không ham muốn” là một cách an ủi mình thì có phần oan uổng. Đã có những cơ hội thăng tiến, những khoản thu nhập hậu hĩnh, những phong thư đến với tôi nhưng tôi khước từ. Bởi tôi không đủ khả năng chịu đựng sự dằn vật lương tâm, không thể dửng dưng để tiếp tay với sai trái, dối trá. Tôi không thể là kẻ dối trá hay phụ họa cho dối trá. Vì quan điểm sống rõ ràng này mà tôi bị nhiều người gọi là kẻ gàn dở, sĩ diện hão, họ bảo tôi, “ai cũng vậy, mình cũng phải thế thôi…” Và rồi một cái chặc lưỡi… mọi thứ được quay theo một guồng máy, nếu muốn giẫy ra thì chỉ còn cách tự “vặn mình” cho lệch khỏi bánh xích.