Thứ Bảy, 5 tháng 5, 2012

EM BÉ Ở ĐIỂM TRƯỜNG TẢ CỒ VÁN

Như tôi đã kể, chuyến đi Hà Giang lần này vào các ngày 27-28-29/04/2012 để trao hơn một nghìn món quà cho cho các em thơ trên cao nguyên đá Đồng Văn của nhóm chúng tôi. Vì lý do tôi phải đi trước và tương đối độc lập nên không có điều kiện ghi lại nhiều những hình ảnh đẹp để mời các anh chị và các bạn cùng chia sẻ trên trang blog nhỏ này.
Đường đến điểm trường cắm bản
Nhưng có một câu chuyện được một số thành viên kể lại và tôi muốn mời anh chị và các bạn cùng chia sẻ. Đó là khi nhóm trao quà tại điểm trường chính Hố Quáng Phìn hoàn thành, một nhóm nhỏ các thành viên của đoàn đã di chuyển bằng xe máy do các thầy cô giáo điều khiển để đến một điểm trường lẻ Tả Cồ Ván trực tiếp trao quà cho các em. Khi mọi người đang làm phần việc của mình thì bắt gặp một em bé không có tên trong danh sách học sinh đứng ngoài cửa lớp học. Nhìn cậu bé thật tội. Tôi đưa những hình ảnh do bạn bè ghi lại lên đây không với mục đích gì ngoài để cho các bạn thấy được rằng cuộc sống nơi đây còn vô vàn những khó khăn, khó khăn mà không viết được thành lời.

TIN VUI CHO NHÂN LOẠI

Thứ Năm, 3 tháng 5, 2012

Câu chuyện Hố Quáng Phìn và Sảng Tủng (P2)

13h30' ngày 28/04/2012, khi vẫn còn bao nhiêu lưu luyến chưa nói nên lời trước lúc chia tay với thầy trò Hố Quáng Phìn thì đoàn trao tặng quà của chương trình cũng tới nơi. Chúng tôi nhóm khám bệnh lại lên đường đến với Sảng Tủng mà chẳng kịp hỏi nhau đường đi như thế nào, trước mắt còn 15km đường núi hiểm trở và biết bao em thơ đang đợi chờ chúng tôi.
Dưới cái nắng thiêu đốt của mặt trời như là cũng chỉ nằm ngay trên đỉnh ngọn núi đá kia thôi, xe chở các Bác sỹ bị hỏng lốp, thế là chúng tôi "được" dừng tại một bản làng rất bình yên ven đường.

Bờ rào đá đặc trưng của nơi đây.

Câu chuyện Hố Quáng Phìn và Sảng Tủng (P1)

Như một số entry trên trang blog này đã đăng. Chúng tôi, những người bạn cùng sinh hoạt trên một diễn đàn đã kêu gọi và chung tay quyên góp về vật chất và tình thương yêu để đem đến cho các em thơ trên cao nguyên đá Đồng Văn - Hà Giang. Hơn một ngàn món quà thiết thực cùng nhiều đồ dùng học tập; sinh hoạt; thể thao cho nhà trường và các em thơ từ lớp mần non đến bậc trung học cơ sở tại hai điểm trường Hố Quáng Phìn và Sảng Tủng đã được trao đến tay các em trong ngày 29/04/2012.
Ngoài ra, chuyến đi còn mời được 05 bác sỹ đang công tác tại bệnh viện y học cổ truyền BCA cùng các y tá; dược sỹ lên nơi đây thăm khám và phát thuốc thiện nguyện cho các em thơ.
Con một cô giáo trong trường khám đầu tiên 
Tôi làm lái xe - Drive đi cùng nhóm Bác sỹ. Vì phải thăm khám cho hai điểm trường heo hút trên đỉnh núi cao nên nhóm chúng tôi gồm 10 thành viên và hai xe phải xuất phát trước để kịp thăm khám và phát thuốc cho các em trong ngày thứ 7, 28/04/2012. Cả nhóm, người và thuốc xuất phát lúc 5h00 ngày thứ 6, 27/04/2012 tại Hà Nội vậy mà lên đến Hố Quáng Phìn cũng đã 20h30' sau khi vượt qua 450km đường "đẹp nhất đất nước". Sau khi ăn uống và thăm hỏi giao lưu với các thầy cô giáo của trường, chúng tôi đi nghỉ cũng đã 0h00'. Cũng lúc này chiếc xe tải chở hàng quần áo; gạo muối cũng mới tới. Phải nói thêm rằng, trên xe tải có ba người đi, vừa lái vừa phụ thì họ thực sự là những người hùng khi đưa hàng lên đây an toàn trong đêm.
Tất cả ổn định cũng đã là 1h00' sáng, chúng tôi chia nhau ngủ cùng anh chị em giáo viên để sáng mai 7h00' bắt tay vào công việc.

Thứ Tư, 2 tháng 5, 2012

Một mảnh đời tội nghiệp!

Tôi xin dành tặng entry này tới chị TTH, một người chị xa quê nhưng giàu lòng yêu thương con người, thương quý người nông dân Việt Nam còn nhiều vất vả và bất hạnh!

Chị đã đọc được bài viết về hoàn cảnh của Chị Phan Thị Sen (xóm 1, xã Văn Khê, Mê Linh, Hà Nội) cô độc giữa sông nước mênh mông với đôi chân co quắp trên báo điện tử bee.net.vn. Vậy là chị đã nhờ tôi chuyển tới chị Sen chút quà của tấm lòng chị. Chị luôn mong cho những người tật nguyền bớt đi những nhọc nhằn của cuộc sống khi họ đang ngày ngày sống chung với bệnh tật bẩm sinh.
Lần theo địa chỉ được ghi trên báo, tôi khởi hành lúc 14h ngày 02/05/2012 giữa những ngày Hà Nội nắng nóng 39-41 độC. Từ trung tâm thành phố qua cầu Thăng Long đến bờ bắc, rẽ phải đi xuyên qua xã Hải Bối - Đông Anh, đi qua gầm cầu Thăng Long ngược đê tả sông Hồng khoảng 11km là đến xóm 1, xã Văn Khê, Mê Linh. Tôi bắt đầu hỏi thăm đến gặp chị Sen, hình như người dân ở đây ai cũng biết hoàn cảnh của chị. Và họ đã dẫn tôi ra bờ kè rất nhiệt tình, cũng chính những người dân xa lạ đã gọi chị Sen vào đón tôi lên thuyền - nơi sinh sống của chị.
Chui qua gầm cầu Thăng Long
Chị sống trên một con thuyền nhỏ giữa một làng chài có dăm ba chiếc thuyền nan và trên một khu đầm ngoài đê sông Hồng. Vào đón tôi là một chị hàng xóm của chị Sen. Tới con thuyền chài bé tẹo chị Sen đang trú ngụ, tôi lên con thuyền ấy an toàn thì người hàng xóm đó cũng vội đi.
Tôi giới thiệu ngắn gọn là tôi chỉ chuyển quà của một người bạn phương xa gửi giúp chị, chị nghe rồi rơm rớm nước mắt nói: "Anh cho tôi gửi lời cám ơn đảng, ơn chính phủ đã quan tâm, và gửi lời cám ơn chị Hường ở nơi xa ấy chưa một lần gặp gỡ - nghe tên đã cho quà". Tôi chỉ cười và nói vâng!

MÓN QUÀ SẢNG TỦNG - ĐỒNG VĂN - HÀ GIANG

Chúng tôi, nhóm những người bạn sinh hoạt cùng nhau trên diễn đàn ôtôfun.net đã cùng chung tay mang một ngàn niềm vui lên cao nguyên đá Đồng Văn. Nụ cười của các em thơ nơi đây như là tiêu chí của cuộc sống vậy. Đầu tiên tôi xin gửi tới các bạn những tấm ảnh đẹp đẽ mà chúng tôi đã ghi lại được trong chuyến đi. Những khoảnh khắc ngắn ngủi thôi, nhưng mang trong nó vô cùng nhiều những thông điệp và cảm xúc. Ẩn chứa sau những tấm hình là những lời tri ân tới tất cả những tấm lòng hảo tâm đã cùng chúng tôi làm nên thành công của chuyến đi thiện nguyện này.
Mời các bạn - các anh chị cùng chia sẻ và đây là lời cảm ơn trân trọng nhất được các em thơ nơi cao nguyên đá nhờ trang blog nhỏ này chuyên chở tới những tấm lòng đã thương yêu các em.

Đoàn xe chở niềm vui bắt đầu hành trình vào cao nguyên đá

Những món quà đã được trao đến tay các em

Thứ Hai, 30 tháng 4, 2012

Cột cờ Lũng Cú

Chào mừng ngày quốc tế lao động 01/05


ĐẤT VỠ



Đêm qua cả ngàn nông dân úp mặt vào Đất để lắng nghe lần cuối tiếng thì thầm từ lòng sâu, nơi hồn thiêng cha ông gửi vào đó bao đời và mai đây sẽ chìm dưới những căn hộ cao tầng sang trọng cho những kẻ lắm tiền nhiều chức.
Họ đốt lửa ngồi sát bên nhau im lặng thổn thức trước một cuộc chia ly không có vé khứ hồi. Bất lực cô đơn không tấc sắt để chống lại bạo quyền và biết sẽ là chiến bại nhưng vẫn muốn bám  chặt mười ngón tay lên mảnh ruộng này lần cuối…
Đêm không ngủ cùng Đất Mẹ bụng rỗng mắt hoa tâm trí hoang mang nghèo đói hiện tiền không tương lai nào dành cho họ.
Đêm nay Đất dưới chân bỗng biến thành trái tim bị dẫm đạp giày xéo vỡ tung thành trăm mảnh. Lửa thiêu đốt ngút trời tiếng khóc xé vành môi bà mẹ chị em tôi những người bán mặt cho đất bán lưng cho trời để kiếm hạt thóc nuôi con khôn lớn đi đánh giặc giữ nước giữ làng. Giờ Làng Nước có rồi nhưng Đất lại bị đưa vào cuộc bán buôn kiếm chác của những kẻ chức quyền tham lam vô độ vô nhân.