Tuổi thơ, ai cũng phải đi qua con đường đó một lần.
Có một bài thơ duy nhất mình viết ra là đã cách đây lâu rồi, đó là ngày sinh nhật năm 19 tuổi. Hồi đó nào ai có sinh nhật đâu nhỉ! Nhân dịp về quê ngoại, cô bạn vỡ lòng biết mình tối đó lại xuôi về HN cô ấy đến chơi vào buổi chiều. Cô ấy tặng mềnh một chiếc khăn tay Tàu "Khi đó hàng Tầu vẫn là hàng bị tịch thu" và nói đây là quà sinh nhật bạn. Mình cũng không có chủ định sinh nhật gì, nhưng cô bạn mình "thích thích" đó đã truyền thêm can đảm để mình "thích hơn". Tối đó mình vẫn phải ra ga lên tầu về HN.
Tầu xe thời bao cấp ở Việt Nam chắc nhiều người nhớ, phải ra ga đợi vài tiếng là chuyện thường. Những tiếng thở dài, những lời nói sốt ruột: "Sao lâu thế, sao muộn vậy..." Duy chỉ có một thằng con trai không nghĩ vậy, và làm thơ. Vì cô bạn "xinh xinh" có hẹn "Tớ sẽ ra ga tiễn cậu", nhưng rồi ...
Bài thơ được giữ từ đó đến giờ - trân trọng, cuốn sổ đã bong bìa nhưng không gì có thể làm mờ nét chữ nắm nót ghi lên đó. Mời các bạn đọc nha, coi đây là lời chúc cuối tuần vui vẻ hạnh phúc của tôi.
Đợi chờ!
Trên sân ga chiều Hạ
Cơn mưa rào bất ngờ
Chắc mưa chẳng đợi chờ
Như lòng ai ngẩn ngơ
*
Bao lòng người đợi chờ
Mong con tàu rời ga
Riêng ta, ta chẳng muốn
Phải rời xa nơi này
*
Tiếng còi tàu giục giã
Như lòng ta gọi em
Gọi hoài em chẳng thấy
Chỉ còn đây giọt mưa!
1989