Nguồn: chuminhtuan
Anh Tiêm xa nhớ, đầu thư cho chúng em gửi lòng biết ơn anh chị và các cháu đã truyền lại nghề trồng dưa cho chúng em. Thế mà thắm thoắt đã hơn 3.000 năm rồi anh nhỉ? Tính từ cái ngày anh và chị Nương ăn ở hỗn hào bị bác Hùng đày cả nhà ra đảo, hạnh phúc đã mỉm cười với gia đình anh bởi mấy cái hạt trong bãi phân chim, sự may mắn và nỗ lực của cả lò nhà anh đã khiến anh thành ông tổ nghề trồng dưa ở nước ta. Chúng em gửi thư này cho anh để tâm sự vài điều về nghề nghiệp của chúng mình. Vì chả biết dãi bày cùng ai...
Trải qua bao nhiêu thăng trầm, cây dưa bây giờ không chỉ mọc trên đất Nga Sơn của anh chị nữa. Nhờ ơn đảng và bác giải phóng miền nam nên diện tích canh tác giờ nằm chủ yêu ở bên kia vĩ tuyến 17 với số lượng và chất lượng mà có sống lại anh Tiêm cũng chẳng dám tin nó là sự thật đâu. Nhưng cái nghề cao quý mà vợ chồng anh truyền lại cho chúng em thì ngày nay cũng lắm nỗi truân chuyên...