Thứ Ba, 19 tháng 4, 2011
Chuyến tàu về
Hắn nhảy phóc lên tàu, đoàn tầu Lào Cai - Hà Nội chỉ đỗ ở cái ga xép này ba phút, ga Trái Hút. Không mất thời gian lắm, hắn đã tìm đến được cái số ghế 13 của mình, hắn biết cách để có thể luôn mua được chỗ ngồi đó, hướng mặt về phía đầu đoàn tầu và là bên phía có gió sông Hồng thổi vào.
Một hồi còi dài xé tan cái nắng oi của tiết trời tháng chín, bầu không khí nơi núi rừng này như phải nóng lên chút nữa bởi tiếng sình sịch của đoàn tầu bắt đầu chuyển bánh. Chuyến tầu hôm nay không đông, mỗi ghế đủ ba người ngồi, không có ai phải đứng hay ngồi xen. Hắn bắt đầu lắc lư gà gật cùng nhịp lắc của toa tầu, chẳng biết hắn ngủ hay thức đằng sau cặp kính đen. Có lẽ hắn đang nghĩ lúc về đến nhà, được bế đứa con gái nhỏ và ăn bữa cơm tối cùng vợ sau thời gian xa nhà.
“Đoàn tàu nhanh Lào Cai - Hà Nội đã về đến sân ga Yên Bái, quý khách xuống tàu ….” Tiếng loa phát thanh ề à, cũ rích nghe thật thảm hại như có từ thời tiền sử, phát đi phát lại mỗi khi có một đoàn tàu khách nào dừng bánh làm cho hắn như tỉnh ngủ hay làm hắn thêm sốt ruột không biết nữa. Vẫn sau cặp kính hắn nhìn sang đối diện số ghế 19, một cô bé đang tuổi học trò, hắn nghĩ chắc cô bé này đi một mình.
Lại tiếng loa phát thanh nghe nẫu ruột, lần này là để đoàn tầu chuyển bánh, hình như để nhắc cho hắn lại ể oải tiếp tục cuộc hành trình. Qua tiếng loa truyền thanh đó hắn cũng biết đã hơn ba giờ chiều.
Tổ công tác trên tàu bắt đầu đi kiểm tra vé của hành khách, đến chỗ hắn, chưa cần nhắc, hắn đã tự xé cái cuống vé đưa cho anh nhân viên. Là lần này có lẽ hắn đang thức, nhiều lần chẳng ai soát vé hắn cả, hắn lại phải gửi cô bán hàng ăn lưu động của nhà tàu cái cuống, là những lần hắn ngủ.
Một lát sau, có một thanh niên hay đi “hàng” Gù hương - Măng tươi – Quế … theo mùa đi qua chỗ hắn ngồi, buông lời mời. “Anh xuống dưới này làm chén trà mạn”, hắn lắc đầu chẳng nói câu nào.
Trời bắt đầu xâm xẩm, có lẽ đoàn tầu về đến Phúc Yên, hành khách xuống quá nửa. Hắn bỏ đôi mắt kính đen ra khỏi khuôn mặt, đôi mắt có vẻ đối lập với vẻ ngoài gai góc của con người hắn. Hắn nhìn xa xăm rồi nhìn sang cô bé bên ghế đối diện, một cô gái xinh xắn kháu khỉnh. Hắn đã làm cô bé có chút niềm tin, cô bé bắt đầu hỏi hắn:
- Chú tên là gì?
- Anh! Hắn gọn lỏn.
- Anh đi chơi về hay đi làm?
- Đi làm ăn, về nhà nghỉ mấy hôm lại lên Trái Hút.
- Anh nhà ở Hà Nội à?
- Đúng rồi.
- Thế anh làm nghề gì, công an à?
- Không.
- Anh có phải phòng thuế hay kiểm lâm?
- Không. Nhìn giống lắm à?
- Không giống, nhưng em “cô bé không xưng cháu” đoán.
- Thế em đi đâu? Nhà ở đâu? Sao lại đi một mình? Hắn dồn dập.
- Nhà em ở Lào Cai, bố mẹ em làm công nhân mỏ apatit, em học xong lớp 12 rồi, nhưng thi trượt tốt nghiệp, ở nhà bị mắng nhiều quá em xin xuống nhà cậu em chơi ở Yên Bái cho đỡ buồn, nhưng có đứa bạn em nó về Hà Nội mấy tháng trước, nó rủ em về đó chơi và nếu thích thì nó xin cho em việc làm cùng nó cho vui. Thế là em đi Hà Nội. Cô bé rành rọt.
Đoàn tàu vẫn lao nhanh về phía trước, làn gió đồng bằng lùa vào mặt làm Hắn thấy nhẹ người vì sắp về tới nhà.
- Anh ơi, cô bé hỏi phá ngang những ý nghĩ của hắn. Nhà anh ở phố nào, anh có biết số điện thoại này là khu nào không?
Hắn xem dãy số điện thoại cố định viết trên mẩu giấy của cô bé và đoán đây là khu Tây Hồ, cùng với đầu số khu vực hắn ở, đường Tô Ngọc Vân. Một thoáng băn khoăn hiện trong ánh mắt hắn, nhưng làn gió đã kịp lấy đi ngay.
Hắn hỏi: Thế chưa biết nhà hay sao mà hỏi khu nào?
Cô bé đáp: Em chưa về Hà Nội lần nào, chỉ là bạn em nhắn và cho số điện thoại này, nó bảo cứ về tới ga Hàng Cỏ gọi điện là nó ra đón.
- Được rồi, về đến Hà Nội anh giúp.
Ga Gia Lâm, còn chút nữa thôi là hắn được ăn cơm tối. Hành khách xuống gần hết, trên toa tầu còn lại vài người, cô bé ngồi ghế 19 tỏ ra lo lắng.
Anh ơi, đến Hà Nội rồi à, sao người ta xuống hết rồi mà anh chưa xuống, mắt bắt đầu đỏ hoe.
Hắn trấn an: Thế em có biết tầu về Hà Nội phải đi qua cầu Long Biên không? Đã thấy tầu đi qua đó chưa?
Cô bé có vẻ an tâm, và nói thêm: Anh phải gọi điện giúp em nhé.
Có vẻ nỗi lo đã chuyển hẳn sang hắn, hắn hỏi: Nếu bạn em không ở nhà thì sao?
- Thì em về nhà anh ngủ nhờ, hay em thuê khách sạn đến mai.
- Chết thật! Thế có đủ tiền thuê không, không về nhà anh được. Mà em có giấy tờ gì tùy thân không mà đòi thuê khách sạn, đêm nếu người ta kiểm tra hành chính thì làm sao?
Cô bé khóc to thành tiếng, tiếng khóc thơ ngây và hối hận.
Tầu về ga Hàng Cỏ hơn tám giờ tối, chạy đúng giờ ra trò. Ra cửa ga, hắn vào cột điện thoại công cộng, quay số gọi người bạn của cô bé. Đầu dây bên kia trả lời:
- Chào anh, anh cần gặp ai?
- Xin lỗi tôi cần gặp cô B người Lào Cai.
- Anh ơi, cô B chuyển sang nơi khác làm việc rồi!
Cô bé sụt sùi, không dám khóc to, miệng mếu máo: Thế anh cho em về nhà anh ngủ nhờ rồi mai em về Lào Cai được không?
Hắn chạy sang đồn công an Trần Quý Cáp, nói gì đó với anh trực ban. Hắn quay ra bảo cô gái vào trong đồn công an ngồi, ngồi nguyên ở đó một lát hắn sẽ quay lại.
Hắn quay về trên tay cầm tấm vé tầu Hà Nội - Lào Cai chuyến 5h sáng mai và một bao thuốc lá. Cô gái đêm nay tá túc trong đồn công an, sáng mai anh công an sẽ đưa cô bé vào ga lên tàu sớm. Hắn không quên dặn cô bé nếu có cần gì trong đêm nay thì gọi cho hắn theo số điện nhà hắn. Hắn luôn biết cách để làm được như vậy!
Vài tháng sau vợ hắn nói với hắn, có người phụ nữ nào đó trên tận Lào Cai gọi điện về đây và có nhắn lại rằng “Cám ơn anh rất nhiều, cháu nhà em đã đi học ôn thi lại để lấy bằng tốt nghiệp lớp 12.
Nguyễn Xuân Diện-Blog
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Chuyện như là cổ tích của kiếp nào rồi ấy. Đàn ông bây giờ X_men kiểu khác.
Trả lờiXóaCảm ơn tác giả đã cho mọi người nhìn về quá vãng 1 hình ảnh đẹp mà có lẽ sẽ ko còn có được nữa trong thời đại này.
Cụ ơi tôi nhớ cụ lắm
Trả lờiXóa