Thứ Hai, 26 tháng 3, 2012

LÊN ĐIỂM TRƯỜNG BẢN

CôngNông 


Tác giả và tác phẩm!
Mình đi cùng cô giáo lên trên bản nhá?
Tôi nhìn cô giáo và nở nụ cười nhẹ nhàng bình thường, câu nói vô tư ấy buột ra khỏi miệng tôi nhanh và không kịp suy nghĩ. Đáp trả là một nụ cười tươi với ánh mắt hút hồn. 
Vâng! anh đi cùng em cũng được.
Giọng nói với chất giọng hơi khàn khàn của người ốm đã làm tôi cảm nhận tức thì được sự vô tư, mến khách của người giáo viên cấp 2 vùng cao này. Tôi nhảy xuống khỏi yên chiếc xe máy của một anh người Mông cũng ko kém phần mến khách khác đang bắt đầu chở tôi lên trên bản để ngồi lên đằng sau yên xe của cô giáo. Tôi có chút ngại ngùng và đề nghị cô giáo cho tôi cầm lái. Nhưng cô giáo luôn có nụ cười tươi rói này không đồng ý và nói: 
Kiểu như thế này
Đường khó đi lắm, anh không quen không đi được đâu! 
Tôi thầm nghĩ: "mình đã đi nhiều nơi ở vùng cao, cũng đã đến nhiều bản vùng cao, cũng ngồi sau xe máy nhiều chàng trai người Mông phi vào bản lúc trời đổ mưa mà lại sợ à?” Nhưng tôi ko nói gì nữa, cứ ngồi sau tay lái của cô giáo trẻ người Thái trắng này. Trên đường đi chúng tôi nói chuyện với nhau rất vô tư, xì_tin mặc dù cô giáo đã đi dậy được 3 năm ở đây.

Hoặc trên con dốc này




Đi được nửa đường cô giáo bỗng cho xe chạy chậm lại và thể hiện sự ngần ngại. Miệng liên hồi nói "hay là mình không đi nữa nhỉ? hay là mình quay về trung tâm trường cấp 2 Khoen On nhỉ" Tôi thấy cô giáo ngại ngùng cũng hỏi tại sao lại thế thì biết rằng cô giáo đang ốm khoảng một tháng nay, nhưng hôm nay có đoàn lên thăm các em học sinh nên cô giáo phải gượng dậy ra trường. Tôi thấy vậy càng tăng thêm phần ngần ngại. Tôi nói: “mình quay lại cũng ko sao đâu cô giáo ạ". Cô giáo cho xe dừng hẳn lại và phân vân rồi lại nói: "Anh không có tính phiêu lưu à?" tôi trả lời nhanh "có chứ" rồi cả hai lại tiếp tục đắn đo. 
Trèo qua đá để đến với trường


Cuối cùng cô nghĩ ra một cách để giải quyết sự phân vân bằng việc đề nghị tôi cùng "Oản Tù Tì", nếu tôi thắng thì chúng tôi sẽ lên núi còn nếu cô giáo thắng thì quay về trung tâm trường. Chúng tôi phải làm đến 4 lần thì mới hết kết quả hòa và phần thắng thuộc về tôi. Tôi đề nghị lại lần nữa là cho tôi lái xe đoạn đường bằng này. Tôi lên lái xe rồi chạy nhanh đến chân đèo, điểm có thể đổ xăng để bắt đầu leo núi.
- Anh có sợ không? Cô giáo chỉ lên con đường dốc gần 45 độ và hỏi tôi.
- Cũng bình thường có gì mà phải sợ. Tôi còn oai phong và bồi thêm:
- Mình đã đi những dốc còn khó hơn thế này (khi trời có mưa ướt cơ). 
- Cuộc sống từ giờ bắt đầu với chúng ta. Cô giáo nói.
Trường đây rồi trên đỉnh núi
Xe vào số 1, chiếc xe hiệu suzuki smash màu xanh cõng trên yên hai chúng tôi, thật xấu hổ thay người cầm dây thuần con xích thố Smash này lại là một cô giáo trẻ xinh còn kẻ ngồi sau lại là một thằng offer mát rượi, hazzz (Tôi đã phải giao lại tay lái cho cô).
Xe đi số 1, phi lên dốc bụi mù và gầm gà, không thể đi số 2 được vì vào số 2 thì dù có vặn kịch tay ga vẫn không thể bon thêm được mét nào lúc chưa có đà như thế này.
Trên quãng đường tôi vẫn thi thoảng nói vài ba câu nói đùa, hoặc vài ba câu trả lời dí dỏm với cô giáo để cô thấy sự thân thiện từ phía mình. Cô giáo tuy căng thẳng lái xe nhưng vẫn ko quên nở nụ cười tươi rói trên khuôn mặt có phần khắc khổ của mình.
Trưởng đoàn thiện nguyện lần này
Đoạn đầu chặng đường tôi vẫn thấy bình thường chỉ là hơi xóc mà thôi. Qua được bản làng số 1. Tôi hỏi cô giáo:
- Sắp đến nơi rồi hả cô giáo?
- Chưa còn lâu anh ơi. Lại cười rồi đừng xe và chỉ lên trên bầu trời nơi xa xa có những đám mây che phủ lấp ló ngọn núi cao cao đằng sau và nói:
- Đấy trường ở trên cái đỉnh núi cáo nhất đó anh ơi! 
Tôi nhìn lên và đã có phần ngần ngại, nhưng do mới đầu còn hơi húng nên phần hứng thú được chụp bức ảnh những đứa trẻ trên đỉnh núi cao chót vót đã là động lực để tôi tiếp tục chặng đường. Trước hai chúng tôi cũng đã có rất nhiều đôi leo lên như thế vì bắt buộc 1 xe máy phải là một thầy - cô giáo của trường kèm một người của đoàn từ thiện.

Lớp học hươ hoác
Con đường từ khi qua bản đầu tiên đã bắt đầu bé và có nhiều đá lổn nhổn hơn. Đường sẽ trơn hơn và dễ trượt ngã hơn do đá và bụi đất dày hàng chục cm màu vàng đất đang bụi mù mịt do người đi trước tạo ra.
- Anh ngồi sát hẳn vào em không sẽ khó đi lắm ạ. Cô giáo lại vừa cười vừa nói làm tôi càng thêm phần ngại ngùng.
Tôi ngồi xích lại sát cô giáo, hai tay để hờ vào hai bên hông cô giáo do ngại. Bỗng cô giáo cười phá lên và nói:
- Anh ôm thì ôm chặt hẳn, không thì đừng, làm thế em buồn lắm. Tôi thật không ngờ cô giáo vùng cao thật thẳng thắn và vô tư. Không khác cô gái trẻ thân thiết với ta dưới xuôi.
Chẳng có bóng đèn mùa đông hay mùa hè chi đâu
Đoạn đường xóc, dốc, bé. Chỉ 1 xe qua được, nếu đi 2 xe song song mà ko tìm chỗ rộng và 1 xe dừng lại thì đảm bảo 100% là cả người và xe lăn xuống chân núi. Mà núi ở đây thì 99.99% là núi trọc, không còn thấy to ở đây nữa mà thi thoảng chỉ lớn nhất là vài cây hoa Ban nở trắng trên sườn núi cheo leo.
Tôi cứ dán mắt vào con đường trước bánh xe máy 2m xem có bò được qua đoạn đó không. Mới đấu ở chân núi thì chúng tôi còn nhìn thấy đỉnh núi mây mù nơi các thầy cô giáo mang cái chữ lên cho các em bé cởi chuồng trong cái rét dưới 10 độ c trời mù sương, chứ giờ khi đang chênh vênh giữa lưng chừng núi thì hai đứa tôi chỉ còn nhìn thấy mỗi cái đầu xe máy và con đường mà thôi. Ngó lên thử thì không thể nào mà thấy gì cả ngoài sườn núi của mình.
Một chút quà nhỏ cho các em mần non
Con đường bé xíu thi thoảng có thêm cục đá to tướng làm cho cô giáo đã phải ngã 1 lần khi tôi không ngồi sau xe giữa chừng nữa. Thật quá may là cô giáo chỉ bị ngã nghiêng xe vào bên trong sườn núi chứ không như một đồng chí đi cùng ngày hôm đó, không hiểu xe ngã thế nào mà yếm xe vỡ tung hết, đầu xe bị lệnh sang 1 bên. Chủ xe ở dưới khóc tutu.
Và áo đồng phục cho các em học sinh.








Có những đoạn đường chỉ đơn giản là một tấm gỗ mỏng ở giữa đặt được bánh xe và hai tấm gỗ mỏng khác để có chỗ đặt chân. Hay có những đoạn đường gần như thẳng đứng 65 độ mà chỉ toàn đá to làm cho tôi phải xuống xe và đẩy cong mông mà chiếc xe không chịu lên cho.

15 nhận xét:

  1. Cám ơn cụ đã trích bài của em lên đấy

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cám ơn bạn đã viết rất hay và tớ chỉ xin copy lại!

      Xóa
  2. Trả lời
    1. Thường thôi mà Bác. Vĩ đại ở trong sự giản dị!
      Cám ơn Bác đã luôn động viên và dõi theo em!

      Xóa
  3. cảm ơn cụ prado, hẹn gặp cụ vào làn đi tới

    Trả lờiXóa
  4. Mà cái ảnh đầu tiên ko phải em ạ :D ảnh cụ khác nhá

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Tớ đang đi tìm ảnh của bạn, nhưng mà kệ đi, khuôn mặt hay dáng hình không quan trọng. Quan trọng là bạn đã cũng đi qua điểm đó và như vậy!

      Xóa
  5. Việc làm thật cảm động. Rất cảm ơn các anh chị.

    Trả lờiXóa
  6. Công việc mang tính nhân bản với những người có tấm lòng vàng.Thành thật cảm phục!

    Trả lờiXóa
  7. Cám ơn bạn và những người đang làm công việc thiện nguyện.

    Trả lờiXóa
  8. Những việc làm ý nghĩa chia sẻ yêu thương!

    Trả lờiXóa
  9. Bài viết hay quá, những công việc của các anh Chị làm rất thiết thực và tâm huyết. Xin cảm ơn những tấm lòng nhân hậu, mong sao sẽ còn nhiều hơn nữa những tấm lòng nhân ái

    Trả lờiXóa
  10. " mong sao sẽ còn nhiều hơn nữa những tấm lòng nhân ái" Vâng mong làm sao!

    Trả lờiXóa