Chủ Nhật, 30 tháng 10, 2011

SUÝT...

Đã hơn ba tháng nay, kể từ ngày công ty tinh giảm nhân sự, anh đang từ trưởng phòng marketing bỗng dưng trở thành người thất nghiệp. Và cũng từ lúc mất việc anh thường xuyên được nghe những câu nói như mệnh lệnh của em. Anh biết, bây giờ cuộc sống cũng như mọi chi tiêu trong gia đình, từ việc nhỏ đến việc lớn đều do một tay em gánh vác, anh hiểu và cảm ơn em nhiều lắm. Có điều, lúc này anh thấy tâm trạng mình chống chếnh, cô đơn và buồn quá.

Đôi lúc, anh thèm nghe một lời nhỏ nhẹ động viên, an ủi của em; anh thèm nhìn thấy em đi chợ và bữa cơm chiều dọn ra do chính tay em nấu; anh thèm được cùng em đón con tan học… Chao ôi, cái ước mơ giản dị đó sao giờ anh thấy xa vời và khó thực hiện quá. Có lẽ nào, tạm thời những bộn bề lo toan, những khó khăn vật chất đã làm em thay đổi? Hay đó chính là con người thật của em mà sau 3 năm chung sống giờ anh mới nhận ra? Anh không biết và anh cũng không muốn tìm hiểu sự thật anh càng thấy buồn hơn. Thà rằng, anh cứ nghĩ chắc tại em lo lắng cho gia đình quá nhiều đâm ra cáu bẳn, anh lại thấy tâm hồn mình có phần thanh thản.


Em có biết, sau những giờ đợi cơm em, một mình anh trong căn nhà quạnh quẽ, anh lại tìm đến rượu để bầu bạn, dù biết rằng mình sẽ nhận được lời đay nghiến của em: “Đã không làm ra tiền còn bày đặt nhậu với nhẹt”. Anh không ham nhậu, từ ngày lấy em, anh có bao giờ đi nhậu đâu, mà anh chỉ muốn tìm quên thực tế trong men say thôi. Giá lúc đó, em ôm anh và nói rằng “Mọi khó khăn sẽ qua thôi anh”, có lẽ anh sẽ là người đàn ông hạnh phúc nhất, nhưng đáp lại sự mong mỏi đó của anh vẫn là những câu nói đầy mệnh lệnh và cáu bẳn của em.
 

Tình cờ anh gặp lại Huệ, người bạn gái cũ mà anh quen trước khi gặp em. Người phụ nữ đã mất một thời làm em phải hờn ghen, trách móc, giằn vặt anh. Huệ vẫn thế, dịu dàng và đôn hậu. Huệ nói có nghe bạn bè kể về cuộc sống của anh, nhưng cô không nghĩ là anh lại thảm hại như thế. Trong ánh mắt của Huệ, anh cảm nhận được sự cảm thông chia sẻ pha chút xót xa. Anh đã không dám nhìn cô ấy, nhưng trong một giây anh đã từng em ước em là Huệ.
 

Huệ mời anh đi uống café, một quán cóc ven đường gần trường con học, vì cô biết 5 giờ chiều là giờ anh phải đi đón con, ở gần trường như thế tiện và đỡ vất vả cho anh hơn. Bọn anh kể cho nhau nghe cuộc sống riêng của mỗi đứa. Huệ bây giờ khá thành đạt, có công ty truyền thông riêng, đã ly dị chồng vì cả hai không tìm được tiếng nói chung. Còn anh… thực tế thì Huệ đã biết.
 

Sau lần đó, anh và Huệ gặp nhau nhiều hơn, cứ vào 4 giờ chiều, quán cóc ven đường gần trường con học và sau khi anh đã làm xong công việc của một “người đàn ông nội trợ”. Bọn anh đã chia sẻ với nhau những buồn vui cuộc sống, những ước mơ, những khát vọng mà thủa xưa cả hai đều bỏ dở. Trong phút chốc, nhờ cô ấy, anh tìm thấy sự lạc quan thực tế, 5 giờ đón con, về nhà và tiếp tục làm công việc của một người mẹ là tắm gội, chăm sóc và cho con ăn. Dẫu vậy, anh vẫn thấy một chút niềm vui le lói trong tâm hồn mình và anh không còn phải tìm đến rượu để quên nữa. Anh chấp nhận thực tế cuộc sống một cách chai lỳ.
 

Nhìn em vô tư ngủ say, anh muốn chạm vào em, muốn ôm và hôn mà sao thấy khó quá, dường như có hàng rào vô hình nào đó ngăn cách, ngày càng làm chúng tax a nhau hơn cả về tâm hồn và thể xác và nghiễm nhiên, chẳng ai nói với ai… ta ly thân. Chắc tại em không còn hứng thú với người chồng đang thất thế, vì công việc của em thường xuyên phải tiếp xúc với những người đàn ông thành đạt thì việc anh chẳng có tí “chân kính” nào trong em cũng dễ hiểu. Thỉnh thoảng bản năng thằng đàn ông trong anh trỗi dậy, anh ước em là Huệ…
 

Lần gặp nhau gần đây nhất, Huệ nói anh về sống chung với cô ấy vì cô ấy vẫn còn tình cảm với anh nhiều lắm. Nói thật, đã có lúc anh suy nghĩ rất mông lung. Không phải anh ham muốn cuộc sống vật chất đầy đủ mà cô ấy đang có, cũng không phải anh thèm sở hữu vẻ đẹp của cô ấy, mà đơn giản hơn, nếu ở bên cô ấy, anh sẽ không phải nghe những mệnh lệnh, những lời rầy la đầy khinh khi, miệt thị của em. Ở bên cô ấy, anh vẫn đàng hoàng là một thằng đàn ông đúng nghĩa, vẫn được cô ấy nể trọng vì kiến thức cũng như học vị của anh – dù hiện tại anh chẳng kiếm được đồng tiền nào. Nhưng nếu ở bên cô ấy, con sẽ chẳng được bàn tay chăm sóc của anh, sẽ chẳng có ai lo cho em bữa cơm chiều, ủi cho em bộ đồ hay giặt cho em chiếc áo lót, hàng xóm sẽ ngạc nhiên bàn tán vì trong mắt họ gia đình mình là gia đình kiểu mẫu đáng để noi theo, ông bà nội, ngoại chắc sẽ buồn mà phát ốm… Có lẽ, anh vẫn yêu gia đình mình hơn cả, vẫn cần con và cần em nhiều lắm. Nhưng chắc ta cần có buổi nói chuyện, anh sẽ nói với em những điều anh suy tư, những điều tưởng là nhỏ nhưng đã suýt làm tan vỡ một gia đình mà em không hề biết…

Nguồn: tapchilamdep.com

3 nhận xét:

  1. mềnh nghị có khi mặc cảm tự ti của chồng cũng là nguyên nhân..nói chung là thiếu communications...

    Trả lờiXóa
  2. Cuộc sống bây giời chẳng biết ntn nữa, chia sẻ sâu sắc.

    Trả lờiXóa
  3. Tớ rất thấu hiểu tâm trạng của nhân vật trong câu chuyện!Thông cảm và chia sẻ sâu sắc cho nỗi buồn của Một người chồng thất thế...Luôn mong rằng:
    Hết cơn bĩ cực tới hồi thới lai..
    Nhím.

    Trả lờiXóa