Đến nhà chị cũng đã muộn, chị lấy đồ ăn và mở rượu. Mừng tuổi con gái bao lỳ xì đỏ tươi. Mềnh được ưu tiên riêng một chai vang còn anh chị và bà xã mềnh riêng một chai vang ngọt.
Chị bảo may quá, các em và cháu đến hôm nay ngày 01 tết không thì mai lại không gặp vì chị lại đi Lai Châu trên con đường thiện nguyện. Chị chỉ những gói lớn gói bé đã để sẵm một chỗ, đó là bánh kẹo và áo ấm để đi dọc đường thấy "Chúng nó" đứa nào chưa đủ ấm là dừng xe lại để mặc cho "nó".
Rượu xong đến chè, bên bàn trà trong phòng khách nhà chị có một số cuốn sổ tay đã cũ sờn bìa, mình mở ra xem và thấy là nhiều lắm những bài thơ viết tay của cụ bà - Mẹ chị, cụ tên Nguyễn Nguyệt Tú. Đọc những dòng chữ của cụ, con thầm chúc cụ nơi suối vàng thanh thản vì cụ đã có một người con đã học được cụ nhiều điều. Nhất là tính nhân văn và lòng thương yêu đồng loại đến vô bờ bến. Con của cụ - chị của chúng con Trần Nguyệt Tuệ.
Ngày xuân, xin chép lại đây một bài thơ của nhà thơ Vương Trọng, bài thơ mà khi xưa cụ đã chép trong trang sổ tay của cụ - cũng là một lời chúc năm mới tới tất cả bạn bè!
Sao dồn dập thế tim ơi
Khi qua nơi hẹn của thời yêu nhau
Có gì? Còn có gì đâu?
Ngã ba với góc phi lao trụi trần.
Sao ngập ngừng thế bàn chân
Chuyện xưa tưởng đã mấy lần nguôi quên
Cái thời lá cỏ xanh êm
Những chiều ngóng đợi, những đêm hẹn hò.
Cái thời bến có con đò
Tán cây biết tỏa bóng cho mái đầu
Cái thời mơ ước thì cao
Bầu trời cũng hẹp, ngôi sao cũng gần
Cái thời người ấy chớm xuân
Ta vừa lớn dậy mới lần đầu yêu....
Chỉ trăng thề núi đã nhiều
Ngã ba đủ gió ba chiều cuốn đi
Thơi gian nghiêng gốc xù xì
Biết cây chẳng giữ làm gì lời xưa
Khi người hò hẹn, ước mơ
Không ai tính chuyện đời chờ, cách xa.
Biết cây chẳng giữ làm gì lời xưa
Khi người hò hẹn, ước mơ
Không ai tính chuyện đời chờ, cách xa.
Bao mùa mưa nắng đi qua
Dòng sông đổi phía, phù sa lở bồi
Con ta tuổi đã chín mười
Và con người ấy sắp thời yêu đương
Sao chiêm bao những đêm trường
Người xưa hiện với đoạn đường này đây
Vuốt đầu tóc rụng bàn tay
Biết không gần nữa những ngày trẻ trung
Người xưa hiện với đoạn đường này đây
Vuốt đầu tóc rụng bàn tay
Biết không gần nữa những ngày trẻ trung
Biết xa những buổi chờ mong
Mà sao kỷ niệm vẫn không chịu già?
Mà sao kỷ niệm vẫn không chịu già?
Vuốt đầu tóc rụng bàn tay
Trả lờiXóaBiết không gần nữa những ngày trẻ trung
Biết xa những buổi chờ mong
Mà sao kỷ niệm vẫn không chịu già
----
Ta lặng lẽ mang tình nhau đi mãi
Tới chốn hư vô ấp ủ tận đáy lòng
Hẹn kiếp sau ta lại đến cùng nhau
Và mãi mãi vẫn chờ mong hò hẹn
p.s: đó là khổ thơ cuối cùng GH vừa làm xong tối qua. Thật bất ngờ vì lắp vào đây có vẻ vừa