Sa lầy, tối muộn, đường xa, được các cô mầm non nhường hẳn cho hai phòng với bao nhiêu chăn gối, quý quá! Chờ cơm, mọi người có dịp lý lắt bên bếp lửa với bao chuyện à ơi về ấu thơ, củ khoai, củ sắn, bánh chưng, nghịch dại… Lửa ấm khiến các cơm thịt viên mới qua một ngày mà ngỡ như ruột thịt.
Bùn, nhiều bùn lắm bảo sao chả sa lầy. Cảm giác như có lỗi khi nhìn sàn nhà đang sạch bóng thoáng chốc đã lem nhem vết bùn đất dù bước chân cố nhẹ. Ngày mai các cô sẽ vất vả gấp đôi đây.
Giờ cơm. Chén qua, chén lại, nụ cười và những cái bắt tay. Tay có lạnh thì đã sao nào khi lòng ai cũng ấm. Chuyện đi, chuyện về, để ló nỗi gian truân mà các cô hàng ngày nếm trải.
Trẻ lắm, tuyền những 86, 87 trắng trẻo xinh xắn mà đã hiệu trưởng hiệu phó, 90, 91 đã nhận lớp cắm bản ở những nơi xa nhất. “Bọn cháu ở đây khoảng nửa năm là giống như đàn ông chú ạ. Bụng mang bầu vẫn phi xe máy đèo nhau như điên, cơ mà có con xong thì cháu hơi sợ tý” – cười.
Bụng mang dạ chửa vẫn thoăn thoắt vừa đứng lớp vừa tranh thủ nấu cơm cho các con. Mình mon men thử tý cảm giác lái xe máy trên đường bùn thì ngã lên ngã xuống mấy lần. Hàng ngày các cô tối mịt vẫn phải đi về, men theo “tả luy” mà đi để có làm sao thì lao vào núi. Đau cơ mà vẫn sống. Bên kia là vực, rất gần.
Có cô đã mất vì tai nạn khi về thăm con. “Chúng cháu sinh con cho ông bà chú ạ!”.
Câu đùa dễ thương mà nghe như đấm vào ngực vậy! Lạnh lắm. Có bà ngoại lên trông cháu, ngồi bên bếp lửa hai bàn chân cháy như ngọn đuốc mà không hề có cảm giác gì.
Câu đùa dễ thương mà nghe như đấm vào ngực vậy! Lạnh lắm. Có bà ngoại lên trông cháu, ngồi bên bếp lửa hai bàn chân cháy như ngọn đuốc mà không hề có cảm giác gì.
… “Gái khôn gái đậu cầu vai biên phòng”
Có chàng biên phòng lấy cô giáo được điều động vào tận Tịnh Biên, An Giang. Bao nhiêu tiền dành cho ngày phép để đi tàu đi xe về thăm vợ. Cả hai còn trẻ lắm, đi về mãi vẫn chưa có gì. Trong nhà “công vụ” (Phòng ở giáo viên) nào cũng treo đầy ảnh trẻ con tây hồng hào bụ bẫm. Cùng là biên giới, chả hiểu đâu ra cái quy định xã nào có đồn biên phòng thì các cô mới được trợ cấp 50% lương. Ở tận thâm sơn cùng cốc chú Bất vẫn bắt Công.
Có chàng biên phòng lấy cô giáo được điều động vào tận Tịnh Biên, An Giang. Bao nhiêu tiền dành cho ngày phép để đi tàu đi xe về thăm vợ. Cả hai còn trẻ lắm, đi về mãi vẫn chưa có gì. Trong nhà “công vụ” (Phòng ở giáo viên) nào cũng treo đầy ảnh trẻ con tây hồng hào bụ bẫm. Cùng là biên giới, chả hiểu đâu ra cái quy định xã nào có đồn biên phòng thì các cô mới được trợ cấp 50% lương. Ở tận thâm sơn cùng cốc chú Bất vẫn bắt Công.
- Sao cho các con ăn muộn thế cháu?
- Dạ, ăn sớm lúc về chúng nó đói chú ạ!!!
- Dạ, ăn sớm lúc về chúng nó đói chú ạ!!!
Hôm nay lạnh, có mấy đứa nghỉ, suất ăn có vẻ khá hơn. Tay trái giữ chặt miếng thịt, tay phải xúc cơm, loáng cái là hết bát, làm thêm bát nữa, cần gì ai dỗ dành chứ!
Ngày mai lạnh hơn, Các cô sẽ theo con đường zigzag trơn như đổ mỡ leo lên bản để gọi từng mầm, từng chồi, từng lá đến lớp.
Khoảng 30% các cô nhận quyết định lên vùng cao sẽ về ngay thành phố. Một số lớn nữa sẽ nhận lớp, dạy nửa ngày tới tối sẽ về xuôi. Chỉ còn các TÌNH YÊU ở lại!
Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín, rồi mười năm, rồi lâu hơn nữa tự bao giờ chẳng rõ!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét