Sally đứng phắt dậy ngay khi bác sỹ phẫu thuật tiến ra từ phòng mổ. Cô hỏi:” Tình hình con trai tôi thế nào bác sỹ ? Cháu sẽ ổn chứ? Bao giờ thì tôi có thể gặp cháu được ạ?”
Bác sỹ phẫu thuật trả lời:” Thật đáng tiếc, chúng tôi đã cố hết sức nhưng con trai của chị đã không qua được”.
Sally kêu lên:” Sao những em bé lại bị ung thư? Chúa không để ý gì nữa hay sao? Chúa ơi, Ngài ở đâu khi con trai tôi cần Ngài?”.
Bác sỹ phẫu thuật hỏi cô:” Chị có muốn ở lại một mình với cháu một lát trước khi cháu sẽ được đưa tới trường đại học không? Lát nữa một trong những y tá sẽ ra ngoài đấy!”.
Sally yêu cầu người y tá ở lại với cô trong khi cô giã biệt con trai. Cô âu yếm vuốt ve những lọn tóc dày và đỏ rực của bé.
Cô y tá hỏi: ” Chị có muôn giữ lại một lọn tóc của bé không ạ?”.
Sally gật đầu, cô y tá cắt một lọn tóc của cậu bé và cho vào cái túi ni lông rồi trao cho Sally. Sally cho hay: ”Chính Jimmy đã quyết định hiến xác cho trường đại học để họ nghiên cứu. Cháu nghĩ rằng việc đó sẽ có ích cho ai đó. Ban đầu tôi không đồng ý, nhưng rồi cháu thuyết phục: ”Mẹ, con đâu còn cần cơ thể của mình sau khi đã chết nhưng biết đâu cơ thể của con sẽ giúp cậu bé nào đó sống thêm một ngày với mẹ bạn ấy”. Cô tiếp tục: ”Jimmy có trái tim vàng, luôn nghĩ cho người khác, luôn muốn giúp đỡ người khác nếu có thể”.
Sally rời khỏi bệnh viện dành cho thiếu nhi lần cuối. Cô đã qua lại đó trong gần 6 tháng vừa qua. Đặt túi đựng những đồ vật còn lại của Jimmy lên chiếc ghế cạnh mình trong xe, cô chật vật lái xe về nhà, và càng khốn khổ hơn khi bước vào căn nhà vắng lặng.Cô mang những đồ đạc của Jimmy và chiếc túi đựng lọn tóc vào phòng của bé rồi sắp xếp những mô hình ô tô và các đồ vật khác của bé trở lại những nơi như bé đã từng. Cô nằm xuống giường của con trai, ôm chiếc gối của bé, khóc và ngủ thiếp đi.
Sally tỉnh giấc lúc nửa đêm,tìm thấy trên giường có một bức thư gập lại:
Mẹ yêu quý,
Con biết mẹ sẽ nhớ con, và con cũng sẽ không bao giờ quên hay hết yêu mẹ dù không còn được bên mẹ để nói: CON YÊU MẸ. Mẹ ơi, con sẽ luôn luôn yêu mẹ, và càng ngày càng yêu mẹ hơn!. Một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại nhau mẹ nhé. Cho đến khi đó, nếu mẹ muốn xin một cậu bé làm con nuôi cho đỡ cô đơn thì mẹ cứ xin. Em ấy cứ sử dụng phòng của con và chơi các đồ chơi của con. Nhưng nếu mẹ muốn xin một em bé gái thì có lẽ em ấy sẽ không thích những thứ đồ của hội con trai chúng con đâu nên mẹ phải mua cho em ấy búp bê hay những thứ mà bọn con gái thích mẹ nhé. Đừng buồn khi nghĩ về con mẹ à!. Đây là một nơi rất dễ chịu. Ông bà gặp con ngay sau khi con lên đến đây và giới thiệu với con vài thứ xung quanh vì còn lâu lắm mới xem hết mọi thứ mẹ à. Những thiên sứ thật là oách, con rất thích ngắm các thiên sứ bay lượn. Và mẹ có biết không? Chúa Jesus không giống như trong bất kỳ bức ảnh nào cả. Vâng, con đã gặp Ngài mẹ ạ. Con biết chắc đó là Ngài mà mẹ!. Ngài dẫn con tới gặp Chúa Trời. Mẹ không biết đâu nhé! Con đã ngồi cả lên đầu gối của Chúa Trời và nói chuyện với Ngài như thể con là người quan trọng lắm cơ nhá. Rồi con thưa với Ngài là con cần cây bút để viết cho mẹ lời từ giã và mọi thứ mặc dù con biết người ta không cho phép làm thế. Thế rồi mẹ đoán sao nào? hì hì, Chúa Trời đưa cho con giấy và cho con mượn cả cây bút của riêng Ngài để viết lá thư này cho mẹ. Con nghĩ Gabriel là tên của thiên sứ sẽ chuyển cho mẹ lá thư này. Chúa Trời còn đọc cho con câu trả lời với câu hỏi của mẹ khi mẹ kêu lên với Ngài:” Ngài đã ở đâu khi tôi cần Ngài?”, Chúa Trời nói là Ngài đã ở bên cạnh con lúc đó cũng như Ngài đã bên cạnh con trai Ngài là Chúa Jesus khi bị treo trên thánh giá. Ngài ở đó, Ngài luôn bên cạnh các Con của Ngài.
À mà mẹ ơi, không ai có thể đọc được những gì con viết ngoài mẹ đâu nhé. Đối với tất cả những người khác thì đây chỉ là trang giấy trắng tinh mà thôi mẹ à. Hay mẹ nhỉ!? Con phải trả lại cho Chúa Trời cây bút đây. Ngài cần phải viết thêm vài cái tên vào Sổ Điểm danh người lên thiên đường. Tối nay con được ngồi ăn tối cùng bàn với Chúa Jesus cơ đấy! Thể nào đồ ăn cũng ngon lắm!.
À con lại suýt quên nữa, con không còn đau đớn tẹo nào nữa mẹ à. Căn bệnh ung thư đã khỏi hẳn rồi. Con mừng quá vì không thể chịu những cơn đau như thế thêm chút nào nữa mà Chúa Trời cũng không thể chịu đựng nổi khi phải nhìn thấy con đau đớn như vậy.Chính vì thế Ngài đã cử Thiên sứ Từ bi đến đón con đi. Thiên sứ nói là con đã được Siêu thoát.Mẹ nghĩ sao về điều đó?
Chúa Trời, Chúa Jesus và con đã ký.
Cha thịnh bên Pháp cũng đã gửi bức thư này vào hòm thư riêng của GH. Không thể không khóc nhưng đó là giọt nước mắt hp bình an vô cùng.
Trả lờiXóa----
Ngày ấy GH cũng đã muốn hiến toàn bộ thân thể của mình cho mục đích y học. Nên GH cương quyết không đồng ý mổ xẻ gì hết. Lạy Chúa! Tạ ơn Chúa!