Thứ Bảy, 12 tháng 11, 2011

Vãi Doan

Mai xuân Dũng


Tra từ điển tiếng Việt đến tết Công gô cũng không tìm ra từ VÃI LINH HỒN mà ta thường nghe hàng ngày.

Xét về yếu tố thanh điệu của tiếng Việt, từ này không giống “từ điển” SÁT TỦ ĐẦU MƯNG MỦ mà chỉ là từ lóng diễn đạt trạng thái tinh thần ở mức kinnh ngạc, ngạc nhiên, hoảng sợ của người phát ngôn.

Trước đây đám xì tin độc quyền VÃI LINH HỒN sau này “phát miễn phí” cho cả lớp trên tuổi xì tin xài rộng rãi bằng văn nói và văn viết.

Giờ thì đến lượt người lớn “kế thừa” phát triển VÃI LINH HỒN hay hơn từ gốc của nó. Sau vụ cướp tiệm vàng ở phố Sàn Bắc giang, người ta chuyển sang dùng từ Vãi Luyện để thay thế. Nó phổ biến đến mức các bản nhạc chế Pop, Rap cũng chơi luôn Vãi Luyện.
Gặp công an xưng: cháu bác Nhanh, đụng lưu manh kêu: em anh Luyện.
Lại nói, xem clip, ảnh nude hoa hậu Ngọc Trinh gần đây bà con lắc đầu chép miệng than: Vãi Luyện vì nó trơ trẽn rõ ràng nét đến từng…mi li mét mồn một tận 4 cái nốt ruồi trên bụng cô nàng.

Xét ở khía cạnh Cơ thể học hoặc mỹ thuật thì hoa hậu Ngọc Trinh cũng khá đấy chứ nhưng trên phương diện đạo đức, lối sống, thuần phong mỹ tục Việt nam thì nếu Ngọc Trinh tự phơi ảnh uốn éo cởi truồng nằm ngồi lên mạng truyền thông lại là hành động tiếp thị rất dại dột, trơ tráo tuy rằng thua xa đàn chị Vàng anh Hoàng Mỹ Linh.


Vậy mà chưa được bao lâu, Vãi linh hồn đã lạc hậu, nói Vãi Luyện là đầu bã đậu. Nay Vãi Doan đang là mốt.

Duyên do nào để bà Phó chủ tich Quốc hội lại nổi danh hơn Luyện sát thủ máu bò sát? Thì ra bà phó nổi đình đám hơn cả cô Ngọc Trinh trên các diễnđàn vì mới đây bà có phát ngôn lịch sử: “Nhà nước ta là Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa của nhân dân, do nhân dân và vì nhân dân, biết kế thừa những tinh hoa dân chủ của các Nhà nước pháp quyền trong lịch sử và đã, đang phát triển lên tầm cao mới, khác hẳn về bản chất và cao hơn gấp vạn lần so với dân chủ tư sản”…

Trời hỡi, bà Doan sao lại coi thường nhân dân, coi thường người đọc đến như vậy. Hay bà phó nhầm năm 2011 là thời điểm của những năm 1930 ? Bà coi nhân dân, trí thức Việt nam là cu tý cả sao mà dám chém gió vù vù như vậy. Hiện thực cuộc sống hàng ngày đang phơi bày: Dân tát công an một cái bị bắt xử tù ngay tắp lự nhưng công an bắn chết dân vì biểu tình phản đối giải tỏa nhà cửa đất đai của người ta thì chính quyền làm lơ. Khi xử án công khai thì nhà nước cấm người nhà, hạn chế báo chí. Trong tòa án công an ngang nhiên lấy tay bịt mồm đương sự vì sợ dân nói lên sự thật. Dân làm thất thoát vài triệu đồng bị nhà nước bắt bớ còn doanh nghiệp nhà nước được chính phủ bảo lãnh như Vinashin gây thất thoát mấy chục nghìn tỷ đồng thì đảng, chính phủ xoa tay: không khiển trách ai. Đó là Dân chủ “cao hơn gấp vạn lần so với dân chủ tư sản” sao?
Vậy nên khi nghe bà Doan chém gió như thế người dân thất kinh vãi…ra quần mà kêu lên: Vãi Doan là đúng quá.

Mấy bạn người nước ngoài nói: Ở Việt nam có 2 việc cần nhắm mắt để sống là khi tham gia giao thông và nói thật những gì đang có thật.
Nhắm mắt từ tốn đi bộ qua đường thì sẽ an toàn còn lúng túng né trước né sau chắc bị ăn bánh lốp. Nói lên sự thật, biểu thị thái độ thật của mình như biểu tình, kể cảbiểu tình yêu nước cũng sẽ bị công an tóm ngay. Điề 69 Hiến pháp cho phép công dân biểu tình giống như một lớp phấn son trang điểm cho bộ mặt quốc gia, qua những gì đã thấy trở nên loang lổ nhem nhuốc hơn bao giờ hết.
Chẳng lẽ bây giờ người dân cứ phải nhắm mắt, bịt tai để được sống như gà công nghiệp sao?

Thật là Vãi Doan.

CHIẾN CÔNG CỦA CÁC ANH

Hồi 11h11'11'' ngày 11/11/11 khi tôi đang ngồi thăm hỏi và chia sẻ cùng anh Lê Dũng sau khi biết tin chuyện buồn của gia đình anh thì bất ngờ có khoảng hơn chục người xưng danh là công an (CA) phường Quang Trung - Hà Đông ùa vào quây xung quanh chúng tôi và yêu cầu tất cả mọi người về công an Quận để làm việc. Chúng tôi kiên quyết không đồng ý vì chúng tôi đang ngồi trong hàng café và không làm gì mất an ninh trật tự.
Trước đó đã có một thanh niên lén lút dùng máy quay vidieo quay hình chúng tôi suốt buổi sáng, tên này chỉ bỏ đi khi một bác lớn tuổi ra hỏi sao lại phải lén lút quay trộm chúng tôi vậy.

Quang cảnh hàng cafe khi Công An bắt đầu xộc tới. 1 người CA khuất sau cô gái thu tiền.
Tiền cafe chúng tôi cũng chia nhau để trả.
Sau khi chúng tôi hỏi lý do để yêu cầu mọi người về cơ quan công an thì ông Đào văn Đệ (mặc thường phục) được một nhân viên an ninh giới thiệu là trưởng CA phường Quang Trung - Hà Đông không đưa ra được lý do. Ông ta đề nghị anh Lê Dũng ra xe để về cơ quan CA trước, anh Lê Dũng đã thực hiện theo đề nghị đó.

Còn lại anh em chúng tôi, ông Đệ hét lác to tiếng với chúng tôi bắt mọi người về cơ quan CA. Ông ta gọi điện thoại ra lệnh tất cả lực lượng CA dưới quyền ông ấy đến hiện trường nơi chúng tôi đang ngồi trò chuyện văn minh lịch sự.

Rất nhiều người được gọi đã đến, ăn mặc thường phục có, cảnh phục có nhưng tuyệt nhiên không có ai có biển tên và đội mũ CA. Thêm nữa nhiều người CA khi cưỡng chế ba người trong nhóm bạn bè chúng tôi lên xe lúc sau này còn phì phèo thuốc lá.

Ông Đệ luôn mồn to tiếng nạt nộ chúng tôi, ông ta sau một hồi đôi co đã ra một quyết định lãng nhách là mời thêm ba người có sử dụng máy tính cá nhân về cơ quan CA, chúng tôi phản đối. Khi có người trong nhóm chúng tôi gạn hỏi CA về lý do bị triệu tập, một anh an ninh mặc thường phục (trình thẻ an ninh với LD) nói rằng: "Nhân dân đang trình báo với chúng tôi rằng các anh ở đây có người gây tai nạn rồi bỏ trốn" nên chúng tôi mời các anh về đồn để giải quyết.

Anh CP đề nghị CA làm biên bản tại chỗ để anh biết lý do mời anh và có người làm chứng rồi anh mới về cơ quan CA, anh nói, “Tôi không sợ chết nhưng tôi không tin Công An”. Đang trong lúc làm biên bản thì anh có điện thoại của gia đình gọi tới, mấy tay CA trẻ nhâng nhâng lao tới nói anh không được sử dụng điện thoại với lời lẽ rất cục cằn. Mặc dù hai bên chưa thống nhất là có hay không cấm sử dụng điện thoại.

Người CA này lúc sau làm biên bản với CP.
Một lát sau, trong khi chưa làm xong biên bản với anh CP thì một người đàn ông trung niên mặc thường phục tới và lớn tiếng nói: Tôi là chỉ huy cao nhất ở đây, đề nghị lực lượng chức năng (lúc này đã khoảng 20 - 30 người) cưỡng chế ba người có sử dụng máy tính cá nhân về cơ quan CA giải quyết. Vậy là hai chục người kia xốc nách LD; CP; LT lôi lên xe. Họ đã đánh - đấm - giật tóc và khiêng ba anh LD; CP; LT một cách rất dã man, làm ba người đó kêu la oai oái rằng: Sao công an đánh tôi, ai cho CA đánh người. Chỉ khi có một tiếng của một người rằng : "Thôi không cần đánh nữa, lôi chúng nó đi" thì mới hết tiếng kêu đau của ba người bị bắt đi.
Còn chúng tôi, ai cũng bị một người “gọi là” công an khống chế, không cho chụp ảnh hay đứng lên khỏi chỗ ngồi. Đưa xong ba người đi, tất cả bọn họ đi về và nói chúng tôi giải tán.

Tôi ra cổng lấy xe máy để về nhà vì lúc này đã 12h20' liền bị một người mặc cảnh phục và một người mặc thường phục yêu cầu cho kiểm tra giấy tờ sở hữu xe. Xe máy của tôi mang tên vợ, mặc dầu chứng minh thư của tôi và ĐKX của vợ có cùng địa chỉ, hai người này vẫn cố tình hỏi lấy gì để chứng minh đây là vợ anh? Tôi nói đấy là nghiệp vụ của các người, còn nếu muốn bắt về cơ quan CA thì cứ nói. Loanh quanh một chút, hai người này cũng bỏ đi.

Tôi về nhà và được tin, 14h30’ anh LT đã phải chuyển thẳng từ cơ quan CA quận Hà Đông vào bện viện đa khoa Hà Đông cấp cứu vì bị ảnh hưởng tâm lý và bị mang vác, bị đánh đập khi bắt về cơ quan CA. Đau lòng hơn là một Bác sỹ trong viện phát ngôn rằng anh sử dụng thuốc lắc bị sốc thuốc nên mê sảng?!


LT đang mê sảng tại bệnh viện ĐK Hà Đông - Photo NVP


20h00’ sau khi xong mọi việc cá nhân, tôi quay lại cơ quan CA quận Hà Đông để cùng thân nhân của các anh đang mong tin và chờ đón các anh về nhà. Tới nơi đã có khoảng 30 người đứng đợi các anh ngoài cổng số 15 – Ngô thì Nhậm – Hà Đông.
Trời se lạnh, nhưng tất cả chúng tôi đều không cảm thấy điều đó mà tâm trạng nặng trĩu buồn lo, liệu các anh có được về nhà đêm nay không, lo vì mai mốt mình có bị bắt "vô tư" như thế không?

Thân nhân và bạn bè đang đợi tin tức tại cửa CA quận Hà Đông.
Chưa hết, những thân nhân, bạn bè đứng chờ tin ngoài cửa cơ quan CA quận Hà Đông cũng bị quấy rối bởi một số thanh niên côn đồ, kẻ đi ra từ cổng 15 – Ngô thì Nhậm – Hà Đông kẻ đi xe máy ấp tới . Đó là lúc 21h15’. Rồi các tay máy quay video dí sát mặt chúng tôi để mà ghi hình một cách thô bỉ và trắng trợn. Nhưng tất cả chúng tôi đã dặn nhau, không nên làm điều gì to tiếng, ngay cả xe máy cũng xếp gọn lên hè đối diện. Họ thô bỉ là chuyện và lẽ sống của họ!!

Tay máy này dí sát mặt chúng tôi quay video một cách bỉ ổi và thô lỗ.

Lén lút.
21h55’ LD được ra đầu tiên, tiếp đó là CP và cuối cùng là Lê Dũng bước chân ra khỏi cơ quan CA quận Hà Đông. Lý do là chẳng có lý do gì để bị bắt nhốt suốt hơn mười tiếng đồng hồ. Họ đã bị bắt và được về nhà sau hơn mười tiếng vì một quyết định mồm lãng nhách của ông Đệ. Anh LD còn bước chân vào hàng cafe đó sau khi CA đã đang làm việc với chúng tôi, nhưng trên tay anh cầm một chiếc Ipad. Còn lại anh LT vẫn phải nằm trong viện với nhiều cán bộ CA nâng giấc cho anh đêm nay! Vợ anh đang đi công tác xa nhà.

LD là người ra khỏi cổng cơ quan CA đầu tiên. Anh bảo anh cũng chẳng biết bị bắt 10 tiếng ở đây vì lý do gì?

Người vợ đã bớt lo, chỉ bớt thôi vì con dại vẫn đang gửi ở nhà để đi thăm nuôi bố cháu!

Tiếp theo là CP

Và Lê Dũng, người luôn đi trước về sau.
Thế là, chỉ vì một quyết định mồm lãng nhách: “Mời “đểu” những người có sử dụng máy tính cá nhân tại hàng cafe về cơ quan CA” đã làm tốt:

* Khủng bố tinh thần và thể xác cũng như tính mạng của bốn người bị bắt về cơ quan CA.

** Khủng bố niềm tin vào sự yên bình của cuộc sống của thân nhân những người bị bắt.

*** Con thơ nhịn đói khát đợi bố về, vợ mong chồng suốt 10 tiếng đồng hồ ở vỉa hè, tính mạng người dân bị đe dọa nghiêm trọng…

Anh CP nói đúng: “Tôi không sợ chết nhưng tôi không tin Công An”


CHÚC MỪNG BA ANH ĐÃ VỀ NHÀ NHƯNG NỖI ĐAU CÒN ĐÓ, NỖI ĐAU MANG TÊN CÔNG AN SẼ THOẢI MÁI BẮT NGƯỜI DÙNG MÁY TÍNH TRONG HÀNG CAFE MỘT CÁCH THỎE MÉ!

Thứ Sáu, 11 tháng 11, 2011

Nỗi đau tiền bạc

Thùy Linh

Nhân một cậu học sinh lớp 11 chuyên Lý trường Amsterdam viết một bài luận về giá trị tiền bạc, có người hỏi mình: đã bao giờ mình phải trải qua những biến cố, những khó khăn về tài chính ảnh hưởng lớn tới các quyết định của cuộc đời hay chưa? Chợt nhớ câu chuỵên của mấy mươi năm trước…Cũng gián tiếp là chuỵên tiền bạc nhưng thay đổi nghề nghiệp của mình. Nhưng mình không dám chắc nếu không vì điều đó thì cuộc đời mình có khác giờ không? Mình có là con người khác không? Mình sẽ là kẻ đáng khinh hay vẫn giữ được mình như bây giờ? Mãi mãi vẫn là ẩn số? Cuộc đời luôn là những bí ẩn không ngờ? Tưởng vậy mà không phải vậy…Thực ra con người sẽ luôn hành động và bị duyên nghiệp chi phối.

Khi tốt nghiệp phổ thông, mình đăng kí thi một trường đại học khác. Đã được gọi nhập học. Nhưng khi đó mẹ mình rất yếu do bệnh tim. Bà sợ không qua khỏi khi mình còn đang đi học nên đã quyết định hộ mình nộp đơn vào học một trường khác với lí do: nếu chả may bà chết, bố mình đi bước nữa, không có điều kiện chăm sóc mình chu đáo thì đã có trường nơi mình nhập học có thể giúp mình hoàn thành việc học mà không cần có sự trợ giúp của ai. Lúc đó mình hồn nhiên, vô tư, chả nghĩ ngợi nhiều nên mẹ bảo gì làm nấy, cũng không vân vi vì sao mẹ lại khuyên vào học trường kia? Mãi sau này mình mới biết lí do. Nhưng mình không ân hận, cũng chả luyến tiếc trường đại học mà mình ghi danh. Cũng không trách giận mẹ chỉ vì nghĩ đến tiền mà mẹ bẻ ngoặt cuộc đời mình sang hướng khác. Cái duyên nghịêp của mình là phải vậy.

Cũng có vài lần lâm cảnh huống hết tiền đến mức nếu không vay được ai dù chỉ vài đồng sẽ bị đói khi đứng giữa thành phố Sài Gòn đông đúc nhiều bạn bè, họ hàng người quen…Cũng đã bị đói. Có lần không thể vay được tiền vì người ta không tin là mình sẽ trả được nợ.
Cũng vì tiền mà mình suýt để mất một tình yêu vì những người khác nghĩ rằng “cấm vận” sẽ khiến mình và người yêu rời nhau ra…Khá tê tái, đau đớn vì tình người lúc đó. Nhưng không hề oán trách họ.

Ai cũng có nguyên do để đồng ý hay từ chối. Bình tĩnh suy xét thì thấy chuyện tiền nong không bao giờ là “chuyện đùa” không chỉ với khách thơ mà với cả nhân loại. Rất nhiều người đã thay đổi cuộc đời, số phận vì tiền. Thế thì đồng tiền quan trọng quá đi chứ. Nhưng đồng tiền có thể can thịêp vào số phận, cuộc đời bạn chứ không thể mang đến hạnh phúc đích thực cho bạn. Còn hạnh phúc đó là gì thì lại là quan niệm của từng người. Đây chỉ là quan niệm của riêng mình.
Đến như kẻ độc tài Gadafi, từng tự coi là “vua của người Hồi giáo”, tiền bạc chất ngất, cung địên nguy nga, giầu sang đệ nhất thiên hạ cũng chết thê chết thảm trong một ống cống mà thôi. Mình đồ rằng suốt đời ông ta luôn sống trong thấp thỏm, lo âu, nghi ngờ, sợ hãi khốn khổ vì sợ người khác tiêu diệt mình, cướp đi ngai vàng cùng tiền bạc của ông ta. Bạn có dám đánh đổi sự thanh thản trong tâm hồn với cuộc sống thanh bần để đổi lấy cuộc sống của Gadafi không? 

Nhưng tiền ơi, không có mi nên bao kẻ phải chết trong nghèo đói, bệnh tật. Không có mi nên nhiều đứa trẻ không có tương lai. Không có mi nên nhiều gia đình tan nát nhà cửa, nhiều cô gái nhảy lầu tự tử, nhiều giá trị mang tính người bị giễu cợt, rất nhiều, rất nhiều cái tốt đẹp phải làm nô lệ cho những cái xấu xa…Có tiền người ta có giá trị sống, có giá trị làm người, có thể điều hành cả xã hội. Phẩm giá luôn kèm theo tiền theo con mắt người đương thời. Vậy nói sao với Trung Hiếu bây giờ?

Mình thương Hiếu, chia sẻ những gì Hiếu viết cho mẹ quan niệm đồng tiền. Thực ra Hiếu đâu ghét tiền? Người đầy đủ còn không ghét tiền huống hồ hoàn cảnh của Hiếu và gia đình càng không thể ghét. Em ghét cái đã đẩy mẹ em vào cảnh huống bi đát này mà đồng tiền là thứ có thể hòa giải em với xã hội và nhiều thứ khác. Cái ghét chỉ là sự chua chát, cay đắng cho tình cảnh của gia đình và mẹ mình. Bản thân đồng tiền không sạch, không bẩn. Chỉ có người sử dụng nó làm cho nó bẩn hay sạch.

Có thể bình thường Hiếu và nhiều người khác được giáo dục là phải biết điềm tĩnh trước đồng tiền để không đánh mất mình. Người đủ đầy, có quyền chức, giàu sang chất ngất, tiền đầy ngân hàng, biệt thự nhiều triệu đô mà còn hoa mắt, chóng mặt như say nắng vì tiền thì thử hỏi những người lâm vào cảnh huống khó khăn đến tuyệt vọng như Hiếu và người thân của em thì mấy ai giữ được thái độ điềm tĩnh đó? Người ta luôn nói, đồng tiền chỉ là phương tiện chứ không phải là mục đích. Nhưng nhìn quanh xã hội chúng ta đang sống thì thấy con người đảo điên vì tiền, bán mình vì tiền, trơ trẽn vì tiền, độc ác vì tiền, xấu xa vì tiền, khốn khổ khốn nạn vì tiền…Trách gì khi Hiếu mới chỉ “ghét” tiền như vậy?

Sự chênh lệch giàu nghèo ở nước ta khiến những người có lương tri cảm thấy phẫn nộ, nghẹt thở, đau đớn. Những biệt thự cao cấp xây có bao giờ bị ế ẩm vì không có người mua? Những siêu xe tốt nhất, hịên đại nhất, mới nhất đều được đem về VN bán hết vèo. Các sao, VIP luôn thể hiện đẳng cấp là người sành điệu trong hưởng thụ chả kém cạnh gì những sao, VIP ở tây phương phát triển? Nhưng có vô vàn những đứa trẻ vùng cao sống trong những ngôi nhà tồi tàn, trống hoác cả khi gió đông lạnh về chỉ thèm có thêm miếng thịt vào mỗi bữa cơm ăn với chút muối và gói mì tôm làm canh. Rồi những đứa trẻ này lớn lên dạy bảo nó hãy điềm tĩnh vì tiền có được không? Nó có dám từ chối cầm đồng tiền người khác hối lộ cho mà nếu không lấy thì có người khác chờ chực cầm ngay không? Nó có dám từ chối cơ hội thay đổi chất lượng cuộc sống từ những đồng tiền bẩn khi nhìn ra xã hội đang chạy theo chủ nghĩa tiêu thụ, hưởng thụ đến mức điên đảo không?

Những người nghèo bấu víu vào đâu khi hết tiền ăn, học cho gia đình và con cái? Họ bấu víu vào đâu mỗi khi trở bệnh phải vào bệnh viện? Họ bấu víu vào đâu mỗi sáng thức dậy không biết hôm nay hay ngày mai có kiếm ra việc gì để dành giật được vài đồng bạc lẻ lo bữa ăn đạm bạc cho gia đình? Mình đồ rằng còn nhiều bài văn như của Hiếu, thậm chí còn tuyệt vọng và chua xót hơn nhiều. Mình cũng tin rằng có nhiều học sinh không viết ra thật những ý nghĩ của chúng, ý nghĩ ấy có thể gần như là tội ác miễn sao có tiền…

Tận cùng của sự tuyệt vọng là sự nổi lọan, sự tự sát, cái chết hay là cái gì? Mình cũng thấy tuyệt vọng vì không thể nói với Hiếu về lời hay lẽ phải, về giá trị đạo đức khi mẹ em và gia đình đang phải bòn rút từng đồng bạc lẻ để giành giật cuộc sống tính từng ngày cho người mẹ đau khổ của Hiếu…Nói gì với cậu học sinh đang tuổi ăn tuổi lớn mà phải nhịn bụng đói đi học chỉ mong mẹ có thêm vài chục bạc đi xe ôm thay vì đi bộ sau mỗi buổi trị liệu? Không lẽ chỉ mình Hiếu có trách nhiệm gánh vác gia đình của em? Gia đình em có còn là “tế bào của xã hội” không nữa đây? Có bao nhiêu tế bào đau yếu, phẫn uất, tuyệt vọng đang chết dần chết mòn trong một xã hội vẫn đang được nhìn nhận là đang phát triển?

Mình sẽ rất mát lòng nếu có con trai như Hiếu. Nhưng quả thật mình không biết phải làm gì để con trai mình thoát được nỗi ám ảnh, đau đớn, bất lực như thế này? Người mẹ đó càng hy sinh vì chồng con thì càng gây cho Hiếu nỗi đau quá lớn khi không thể chia sẻ bớt cho mẹ nỗi bất hạnh. Có lẽ chỉ còn lối thoát duy nhất nhờ vào niềm tin tâm linh nếu được khơi gợi lên trong gia đình họ, trong những lời an ủi chứa chan giữa hai mẹ con, tin vào nhân quả, nghiệp báo mà mỗi người đều phải gánh. Khi quả (xấu, tốt) đã trổ thì chấp nhận và trả cho hết, kể cả cái chết…Có thể như vậy chăng? Mình cũng đang tuyệt vọng như Hiếu và gia đình em…

LẠI NỒNG HƯƠNG HOA SỮA

Đêm Hà Nội hương hoa Sữa thơm nồng
"Đẹp lắm cao nguyên" tiếng khèn dìu dặt
Rượu ngô trong, tay nâng chén Xuân nồng
Say từ Bắc tới phương Nam, Em đó!


HOA SỮA

Hà Nội mùa này mùa Hoa sữa
Anh đợi Em góc đường Nguyễn Du
Hoa sữa thơm mùi thơm chờ đợi
Trăng đầu Đông đợi trăng cưới Thu
Hai đứa đi trong mùi Hoa sữa
Hồ Thuyền Quang mờ trăng và sương
Thành phố ngủ riêng Hoa sữa thức
Như tình yêu Hoa sữa thơm nồng
Xin đừng hỏi sao Hoa sữa ngát
Tuổi trăng tròn sao má Em hồng
Anh đi suốt dọc dài đất nước
Vẫn mang theo Hoa sữa bên mình
Đêm Anh ngủ bên Hoa sữa ngát
Em hiện vào trong giấc mơ Anh
Em khẽ ngả vai Anh yên lặng
Hoa sữa thơm nói hộ Em rồi
Hoa sữa nói bằng hương ngây ngất
Đêm Trường Sơn
nhớ
Hoa sữa ơi!



Hoa đợt trước nay đã ra quả, lại đón hương lần này!

Thứ Năm, 10 tháng 11, 2011

Đẹp Lắm Cao Nguyên !

Bạn Thành thân mến!
Sang thăm bắt gặp bài thơ và những bức ảnh rất tuyệt vời, càng mời gọi hồn thơ cho tình yêu Hà Giang.
GPN đã có cảm xúc cho bài thơ nhỏ này. Xin tặng Bạn T nhé!



Đẹp Lắm Cao Nguyên !

Tan chợ về trong mưa!
Hẹn gặp nhé nơi cao nguyên hùng vĩ
mưa choàng vai, mây lúp xúp trên đầu
sợi nắng gầy vẫn hồng duyên đôi má
mát ngọt mềm khi sương khói hôn nhau

Hãy lắng nghe lời thì thào đá thở
mùa xuân về cung bật ngút ngàn xanh
Bản Làng vui cùng đất trời mở hội
rất nguyên sơ nơi rừng núi yên bình

Ta tìm nhau như con ong tìm mật
trong vòm sao hoa lấp lánh sắc màu
say cùng Anh theo tiếng khèn lượn múa
rạng ngời Em trong váy đỏ xòe ô

Tan chợ rồi mình vẫn còn lưu luyến
muốn Khâu Vai cho đẹp mãi cuộc tình
chén rượu ngô xin mời nhau uống cạn
mắt chạm vào thành tuyệt tác thiên nhiên.


Sáng 10 tháng 11.2011

Thứ Tư, 9 tháng 11, 2011

HÙNG VĨ HÀ GIANG

Tặng Bạn!

Tôi nghe một người nói: Đi đến Hà Giang để tận mắt nhìn ngắm những ruộng Tam Giác Mạch đã là một điều làm mê đắm trái tim bao nhiêu con người yêu thiên nhiên! Nhưng đó mới chỉ là những đóa hoa li ti của một tình yêu quê hương đất nước trong cảnh hùng vĩ và kỳ thú của một vùng rừng núi nơi địa đầu Tổ quốc thân yêu Việt Nam. 
Và tôi đã đến để chiêm ngưỡng và yêu thương trong những cảm giác lâng lâng khó tả. Xin kể lại đây cùng các bạn, mong rằng các bạn đồng ý với tôi: Việt Nam ơi, Đẹp vô ngần!

Chào bạn! Chúc mừng các bạn đã đến với quê hương chúng tôi!

Các bạn đang bắt đầu chinh phục những câu chuyện diệu kỳ nhất nơi đây.

Những ngọn núi đá đang lẩn khuất trong mây trời và ánh nắng chiều.

Những con đường như dải lụa vắt lên lưng Trời, gió núi

Những ruộng Tam Giác Mạch huyền thoại lấn dần đá núi để phục vụ con người nơi đây.

Cổng trời Quản Bạ

Cô liêu trong chiều tà, núi đá.

Ráng chiều huyền ảo trên đỉnh núi.

Lẫn trong đá là sự sống sinh sôi.

Bàn tay con người vẽ nên sự sống.

Một căn nhà cheo leo, chắc họ về nhà bằng thang dây!

Núi đôi Quản Bạ, tuyệt tác của đá, đã làm bao con người cất bước đến đây!

Giữa đá là thị trấn Quản Bạ, ruộng bậc thang như những câu thơ khắc vào đá núi vậy.

Dòng Nho quế, nước màu xanh cốm, đã vỗ về bao nhiêu thế hệ những con người bên đôi bờ lớn lên.

The Bridge on the River Kwai of Ha Giang - Viet Nam

Một xóm nhỏ ấm cúng và trù phú, hãy nhìn cây rơm và hiểu điều đó!

Thiếu nữ H'Mông

Đá và mây trời.

Mây trời và đường tới.

Ngô vẫn mọc lên giữa đá đấy nhé!

Bảng phối màu của hùng vĩ.

Nguồn sống

Lưng còng đổ bóng nắng trưa, đường thì xa ngái.

Hãy chọn cho mỗi chúng ta một khúc cua!

Tứ đây đã mọc lên cây hạnh phúc - tình yêu - cuộc sống!

Lãng đãng mây - Lô xô núi đá - Rạo rực tình yêu thanh xuân trên cánh đồng Tam Giác Mạch trong màn mưa.

Một chú thỏ đang ăn chiều!

Không lời

Các em thơ rạng rỡ Việt Nam.
Uy nghiêm và kiêu hãnh - Đất nước tôi.

MỘT TÌNH YÊU HÀ GIANG (2)

Em ở đâu?
nụ hoa nhỏ của tôi?
Đêm Đồng văn ly cà phê thật đắng
Cung đường xa tôi tìm trong hoang vắng
Ở đâu Em?
Sơn nữ của lòng tôi


Vách đá cheo leo sương đã xuống lưng trời
Ngược Phó Bản sang Sà Phìn lộng gió
Tôi tìm hoài
hình bóng Em bé nhỏ
Em nơi nao?
Tam giác mạch của tôi?


Cao nguyên mịt mờ
Em quá xa xôi
Em cứ trốn bắt tôi tìm vô vọng
Nắng Lũng Cú đốt con tim cháy bỏng
Em trong tôi
hay tôi phải lòng Em?


Như nàng tiên
Em chân chất dịu hiền
Nét thánh thiện giấu mình thung lũng nhỏ
Em đây rồi!
hạnh phúc òa trong gió
Mênh mang Em
Tam giác mạch thơ ngây


Ruộng bậc thang mươn mướt gió ngàn lay
Tôi muốn buông mình trên thảm Em ngợp nắng
Xoa dịu giùm tôi ký ức nào cay đắng
Để tôi yêu
thăm thẳm sắc màu Em.


Chẳng kiêu sa, lộng lẫy một cái tên
Em là thế,
tôi yêu Em vì thế!
Về cùng tôi nơi phố phường-Em nhé?
Em mãi là
Tam giác mạch của riêng tôi.
Phớt - Phuot.com

Chở che.

E ấp

Giao hòa

Như cánh sen nhỏ quê mình.

Huyền diệu

Phơi phới

Ấm áp - bao bọc

Thơ ngây

Chút điệu đà

Họ đã tìm thấy



Trẻ trung


Hòa hợp




Không cô đơn

Vươn lên

Khoe sắc

Mãnh liệt

Những con tim đồng điệu