Thứ Bảy, 24 tháng 11, 2012

Phản đối lưỡi bò nhập cảnh Việt Nam.

Một sáng kiến của cư dân mạng Facebook.
Nguồn: Nu Pugudi

Quả thực là mình sốc.
Khi cái hình lưỡi bò.
In trong tấm hộ chiếu.
Của cái thằng Chi - na.

Vì thế nên mình quyết.
Xăm vào mông đàn bà.
Ở xứ Vịt Ngan ta.
Cái tấm hình phản đối.

Để thằng Tung khựa nào.
Qua đây mà tìm vợ.
Thì mình nhắc nó nhớ.
Chả có cái lưỡi bò...

Thứ Sáu, 23 tháng 11, 2012

CLB bóng đá No-U thi đấu giao hữu tối 23/11/2012

Tối nay, trong không khí lạnh của gió mùa đông bắc tràn về Hà Nội thì đội bóng đá NO-U ra sân thi đấu một trận giao hữu để phản đối nhà cầm quyền Trung Quốc vừa công bố mẫu hộ chiếu mới cho công dân của họ có đường lưỡi bò chín đoạn nhằm chiếm hơn 80% diện tích Biển Đông trong đó có hai quần đảo Hoàng Sa - Trường Sa của Việt Nam.
Đội bóng đá NO-U đã từ lâu là một CLB phản đồi đường lưỡi bò này, cùng với những quốc gia tiến bộ đang nói lên cho nhân loại biết rõ bộ mặt bá quyền của nhà cầm quyền China.
Sẽ đến một ngày logo NO-U được in lên hộ chiếu của công dân China.
Mời các anh chị và các bạn xem những hình ảnh đẹp được ghi lại trong trận đấu hôm nay. Kết quả cuối cùng NO-U Hoàng Sa dành chiến thắng với tỷ số 2:1

Hai đội chơi quyết liệt ngay từ đầu trận

Thứ Tư, 21 tháng 11, 2012

Nước cờ độc đáo đón ĐẠI BIỂU QUỐC HỘI của bà con Văn Giang.

Nguồn: Lưu Gia Lạc Facebook
Các mẹ Văn Giang đang giữ đất
Vâng! Rất kính phục bà con Văn Giang về nước cờ "mời" đại biểu Quốc hội về thăm và chia sẻ (tâm tư , nguyện vọng) với bà con mình . Sở dĩ phải dùng từ "mời" trong cái khung đó sở dĩ người viết biết và bà con Văn Giang càng biết có mời gãy đũa gãy bát thì họ (dân biểu) cũng chẳng về cho dù bà con rất thật lòng. Để hiểu vì sao họ không đến Văn Giang thì là điều quá đơn giản, chỉ biết chắc rằng họ thực sự là những người khác chiến tuyến, họ "được" bầu chỉ vì họ được "bầu" chứ không phải vì Dân, vì lợi ích của Dân. Chính vì thế họ không phải là những người bà con ta mong đợi. Và họ không đến là lẽ thường tình và đương nhiên phải vậy. (Với họ không thể dùng từ về một cách dung dị, ấm áp và gần gũi như người nhà, một nhà, họ không xứng để được như vậy).

Thành quả là những hạt lúa vàng
Khỏi cần nói về cái tình mà bà con Văn Giang dành cho những người khách về Văn Giang, cả khách và chủ đều đến với nhau bằng tấm lòng, lấy lòng đãi lòng nên cuộc gặp đầy ắp tiếng cười. Nhưng với những người không về được Văn Giang mà chỉ xem qua clip hoặc hình ảnh cũng cảm thấy nghẹn lời vì sự thật phũ phàng và cả cái tình của khách và chủ. Cái để lại trong tâm tư người ta là cảnh làng quê toàn phụ nữ, người già mà vắng bóng trai tráng, thanh niên ... y như thời chiến tranh, cho dù chiến tranh đã qua từ lâu, cả mấy chục năm rồi, đó là một sự đau đớn. Một cảm giác uất ức đến cùng cực khi nhìn cái tòa nhà khang trang to vật tên là UBND mà Dân không được sử dụng cho việc của người Dân, cho dù nó được xây lên bằng chính mồ hôi xương máu của Dân - một nghịch lý đau lòng và không thể chấp nhận . 
Công bằng mà nói thì người Dân (ông chủ thực sự) lẽ ra phải đuổi cổ cái đám đày tớ ăn lương của dân ra khỏi đó, thu hồi cái tòa nhà gọi là ủy ban đó để phục vụ đúng mục đích: Cho Dân - vì Dân. Người Dân có quyền làm cái việc đó - thu hồi.

Và Nhiệt liệt chào đón!
Trở lại nước cờ độc đáo, đầy quyết đoán và tính trí tuệ của bà con nông dân ta thì thấy sự quyết liệt, tinh thần quyết chiến nhưng cũng đầy sự khoan dung độ lượng của người chơi cờ - bà con ta. Nước cờ đẩy đối phương vào thế bí nhưng không cùng đường, có chăng là có tâm để phục thiện và rời bỏ cái ác mà thôi. Nhưng có lẽ bà con ta rất biết mình và biết người. Rồi đây đối thủ của bà con chơi kiểu gì? Qủa là một vấn đề hóc búa với đám lợi ích nhóm. 
Cảm phục bà con ở sự sáng suốt, mến yêu bà con ở tấm lòng và tình cảm chân thành, và tin tưởng bà con sẽ là người chiến thắng .

Thứ Hai, 19 tháng 11, 2012

CHÚC MỪNG NGÀY NHÀ GIÁO VIỆT NAM.

TÔI VẪN TẶNG PHONG BÌ CHO CÔ GIÁO CỦA CON MÌNH

Nguồn: hailuablog


Nhiều người nghĩ, cứ phải tặng phong bì cho cô giáo thầy giáo thì họ sẽ quan tâm tới con mình hơn. Có lẽ phần đông người ta tặng quà cáp, phong bì cho thầy cô giáo cũng nhằm mục đích đó. Thế nhưng, với nhưng suy nghĩ có lẽ “không giống ai” của mình, tôi luôn tặng phong bì cho cô giáo của con mình mà không hề hy vọng họ sẽ quan tâm tới con của tôi hơn con của người khác. Đó là một sự chia sẻ. Tôi đã nói với cô giáo của con tôi rằng, “trong tình trạng sức khỏe bình thường và cháu vẫn tăng cân đều đặn, em không mong cô quan tâm tới cháu nhiều hơn những em bé có thể trạng yếu và kén ăn” bởi tôi biết trẻ con khi được ưu ái hơn, ưu tiên hơn sẽ mang lại tâm lý ỷ lại và làm nũng hơn là những trẻ em được đối xử một cách bình thường. Cô giáo đã tròn mắt nhìn tôi vì…. tôi là người thường hay tặng phong bì cho cô giáo của con mình.

Chủ Nhật, 18 tháng 11, 2012

Văn Giang không lẻ loi, đơn độc!

Nguồn: Trần Ngọc Kha


Vào một ngày đẹp trời như hôm nay, người dân Văn Giang thuê hai chiếc xe ô tô đón hàng chục người khách từ mọi miền đất nước về thăm quê mình. Ngoài ra, họ còn dùng hàng chục chiếc xe máy kẹp đôi nhau đi “đón” và “hộ tống” chúng tôi. Đó là chưa kể còn mấy chiếc xe con các loại khác cũng tấp nập kéo về đây tụ họp. Và, họ đón chúng tôi như đón những người khách quý một cách thực lòng.

Xe chúng tôi đi giữa hai hàng cở đỏ sao vàng, những tràng vỗ tay dài không ngớt và những lời hoan hô dậy đất trời của hàng nghìn bà con Văn Giang… Trên xe, nhiều bà con, cô bác vội lau nước mắt, hô lớn: “Cố lên! Cố lên bà con ơi…”. Dường như niềm vui thắng lợi trong cuộc đối thoại với GS Đặng Hùng Võ hôm 8/11 vừa qua, bước ngoặt trong cuộc đấu tranh giữ đất của bà con, vẫn còn trên từng gương mặt. “Tư lệnh” ngành Văn Giang - cụ Lê Hiền Đức, người từng bám trụ mảnh đất này cùng bà con đêm 23, rạng sáng ngày 24/4/2012 và được bà con ở đây trìu mến đặt cho cái biệt danh như thế, hôm nay cùng có mặt. Cụ vận bộ đồ người chiến sĩ công an năm xưa đầy rắn rỏi. Hàng trăm con mắt đổ dồn vào cụ, chạy theo mỗi bước chân cụ, tay nắm bàn tay gầy guộc của cụ, miệng cười rất tươi mà mắt đầy ngấn lệ. Cụ ôm chầm lấy mọi người và đáp lại không ngớt những lời quá đỗi thân thương của họ.

CLB BÓNG ĐÁ No-U RA SÂN LẦN THỨ 45, CHIỀU 18/11

Chiều nay một buổi chiều Chủ nhật thật đẹp trời, tiếp sau chương trình về thăm Văn Giang theo lời mời của bà con nông dân ba xã Cửu Cao - Phụng Công - Xuân Quan, rất nhiều thành viên CLB bóng đá NO-U đã ra thẳng sân tập để thi đấu và động viên cho đội bóng thân yêu của mình.
Chính vì vậy mà áo tập đã không được chuẩn bị mang đến sân. Một bộ áo tập khác lại do cầu thủ Anh Chí giữ mà hôm nay anh ấy phải chăm người ốm. Thôi đành một đội áo và một đội không áo.
Trên sân cỏ và bên đường biên đều diễn ra trận đấu và những câu chuyện thật sôi nổi hào hứng. Mời anh chị và các bạn theo dõi một số hình ảnh được ghi lại trên sân do tay máy nghiệp dư TL thực hiện.

Tay máy nghiệp dư TL thực hiện bộ ảnh này.

Trước trận đấu