Hiển thị các bài đăng có nhãn Bạn bè viết.. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Bạn bè viết.. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Sáu, 13 tháng 9, 2013

Anh không chết đâu anh.

Nguồn: NBG

Chúng ta không tán đồng bạo lực.

Vâng tất nhiên, tất nhiên chúng ta sẽ nói như vậy. Nhất là chúng ta ở thế yếu hơn và càng nhất là chúng ta ở thế mạnh hơn đang hưởng thụ.

Nếu chúng ta ở thế đè đầu, cưỡi cổ và sống trên xương máu của người khác. Chúng ta lẽ nào mong những kẻ bị áp bức, bị đè đầu đó sử dụng bạo lực cảm tử đổi lấy mạng chúng ta.

Không, nhất quyết là không. Chúng ta phải chi tiền để nhồi vào đầu cho những kẻ bị áp bức rằng. Phải tuân thủ pháp luật, mọi việc có trình tự, hãy đưa đơn, hãy khiếu nại. Và phải kiên nhẫn khi chờ đợi đơn. Quá trình kéo dài giải quyết đơn sẽ khiến cho những kẻ máu nóng phải chùng xuống, tinh thần chúng mòn dần và rồi chúng sẽ chết mòn theo thời gian chờ đợi kết quả. Nhiệm kỳ chúng ta hết, chúng ta về hưu an toàn. Chả ai đưa đơn đến nhà một người về hưu làm gì. Hoặc chúng ta đi lên cấp cao hơn như lên trung ương, cái việc ở tỉnh chẳng ai lôi chúng ta quay lại giải quyết. Cái người kế nhiệm là đàn em chúng ta, chẳng thể nào phản bội đàn anh hay vạch vòi làm mất đoàn kết nội bộ, mà bác Hồ kính yêu dạy rồi, chúng ta phải đoàn kết như giữ con người trong mắt mình.

Thứ Sáu, 23 tháng 8, 2013

Phải chăng đất cho những đấu tranh dân chủ đã chật chội?


Tôi bị bắt nhiều lần, mỗi lần ra khỏi công an, xem tin tức lại về chuyện mình bị bắt. Đôi khi thấy chạnh lòng.

Nhiều người khi họ bị bắt mình lên tiếng, viết bài, cổ động đòi thả người, hỏi han gia đình họ ... nhưng lúc mình bị họ im như không biết.

Đã thế có những người còn xầm xì, thằng này dại theo nhóm nọ, nhóm kia. Thằng này nhận tiền để làm việc đó cho bọn ABC nên mới bị bắt thế ...

Dường như trong họ dấy lên cả niềm vui nhỏ, bớt đi một người đấu tranh, thì mảnh đất đấu tranh dân chủ rộng hơn cho họ một khoảnh. Số này tất nhiên không nhiều. Nhưng không phải là hiếm hoi.

Một người đàn ông tật nguyền nói chuyện với tôi nhiều lần. Anh không nói rõ, nhưng tôi hiểu anh muốn cho tôi một thông điệp sống trong cuộc đời.

- Mình có thể sinh ra trong cảnh hèn mọn, nhưng mình đừng để ý nghĩ của mình hèn mọn.

Để ý người ta đối xử với mình thế nào khi mình bị bắt. Giúp cho mình nhiều điều, thứ nhất mình sống có gì không phải, thứ hai mình không muốn người ta đối xử với mình như thế, thì mình cũng đừng đối xử với người khác như thế. Với tôi một người đấu tranh nào bị bắt cũng cần phải lên tiếng, cần tìm thông tin để cho dư luận biết việc làm chính nghĩa của họ. Dẫu không tạo được sức ép để nhà cầm quyền thả họ, ít ra cũng cho người thân thuộc của họ được an ủi rằng, họ bị bắt vì làm những điều chính nghĩa cho dân tộc và đất nước.

Không biết lòng người vô tâm hay lòng người hẹp, hay mảnh đất đứng để đấu tranh dân chủ trở nên hạn hẹp không còn chỗ cho nhau?

Thứ Ba, 20 tháng 8, 2013

“Trời vào thu, Việt Nam buồn lắm em ơi”

Một năm bài viết của Đoan Trang.
Ảnh Internet
Ngày đầu thu. Nắng vàng vọt. Lòng trống rỗng. 

Hai năm trước, vào những ngày này, cũng vậy. Nắng chói chang, mây trời xanh ngăn ngắt, mà tôi chỉ thấy mệt mỏi và trống rỗng tận cùng. Lúc ấy, tôi mới thực hiểu tâm trạng của người viết câu thơ: “Tôi bước đi không thấy phố, không thấy nhà. Chỉ thấy mưa sa trên màu cờ đỏ”. 

Chưa bao giờ tôi cảm nhận điều ấy rõ như thế: Thành phố quê hương tôi, bây giờ không còn là của tôi nữa. 

Thành phố quê hương tôi, nơi mà tôi thuộc từng mảnh tường cũ gạch tróc vữa bong, từng góc phố lộn xộn hàng quán, từng khung cửa sổ thời Pháp, từng mảng bóng cây xà cừ xanh sẫm mỗi mùa đông để rồi sang xuân bừng sáng trở lại… Thành phố mà tôi và những bạn bè “Tây An Nam” của tôi gắn bó và nâng niu đến mức không muốn tàn hại dù chỉ một chiếc lá, một viên gạch lát đường, vì chúng tôi luôn cảm nhận Hà Nội và Việt Nam giống như một cơ thể đã quá mong manh lại còn đang bị băm nát thêm. 

Thứ Tư, 26 tháng 6, 2013

Người Việt ở Âu Châu

Người Buôn Gió
Tôi đi không nhiều nơi, không gặp nhiều người lắm. Nên bài viết này không khái quát hết toàn bộ người Việt ở Châu Âu. Chỉ một góc hẹp trong số những người tôi gặp.

Người Việt sang Châu Âu rất đa dạng, đi học, đi làm và di tản.

Người di tản thường là người miền Nam đi hồi năm 1975 bằng con đường vượt biển, họ được tàu Châu Âu cứu và theo tàu của nước cứu về định cư tại nước đó. Có nước dùng riêng cả một con tàu lang thang ngoài biển Đông xem có người Việt vượt biên không để cứu vớt. Cá biệt có số người miền Nam VNCH đi học thời đó và khi chiến tranh xảy ra họ ở lại luôn không về nữa.

Nhiều gia đình người Việt di tản là người gốc Bắc di cư vào Nam năm 1954. Ở những gia đình này tiếng Việt thuần khiết cũng như các phong tục, lề thói được giữ gìn một cách trang nghiêm, nền nếp đến đời thứ ba. Ở Bremen tôi được ăn những bát bún thang của một bà mẹ hơn 80 tuổi,người phố Hàng vải cũ. Bát bún của bà làm tôi ngạc nhiên bởi nước dùng trong vắt và ngọt thơm, một bát bún hương vị đặc biệt của Hà Nội không lẫn tạp. Chỉ tiếc điều sợi bún làm từ bún khô chứ không phải bún tươi. Những người trong gia đình này đối xử với nhau ân cần, lễ độ, trên dưới một cách rất Hà Nội cũ.

Rất nhiều người Việt già di cư năm 1975 vẫn đi làm, ở tuổi 80 hay thậm chí hơn họ vẫn chăm chỉ kiếm việc nào phù hợp với mình. Ở Oslo tại một nhà đôi vợ chồng già người Bắc di cư năm 54, thức dậy lúc 7 giờ sáng tôi ngạc nhiên thấy trong nhà không có ai. Cả hai ông bà đều đi từ lúc nào, chỉ có mảnh giấy ghi lại lời dặn thức ăn để trong tủ lạnh và chìa khóa nhà nằm trên mẩu giấy.

Thứ Ba, 4 tháng 6, 2013

TIỀN SỰ THỨ NHẤT

1. Kể từ lần cuối cùng vào tháng 8 năm 2012 thì ngày 2/6 vừa qua mới lại có cuộc biểu tình chống Trung Quốc xâm lược. Mình vẫn biết lần này sẽ không đông người tham gia, vẫn biết sẽ căng thẳng, vẫn biết nhiều nỗi lo âu, phập phồng, không thể không có chút sợ hãi…Vẫn biết nhiều chờ đợi phía trước nhưng vẫn đi. Như một thói quen khó bỏ. Một mối dây thâm tình với bạn bè, người quen quen mới kịp nhớ mặt sau nhiều lần sát cánh mà chưa kịp chuyện trò…
Buổi sáng dậy sớm, đạp xe lên Bờ Hồ. Coi như đi dạo sớm, xem phố phường ngái ngủ lúc bình minh. Nhiều trạm gác của công an, dân phòng đã lập dày đặc trên phố. Mỗi lần có lời kêu gọi biểu tình trên mạng đều như vậy, không còn ngạc nhiên nữa. 

Thứ Bảy, 25 tháng 5, 2013

NHỮNG CƠN GIÓ BỎNG RÁT ĐẦU HÈ

Thùy Linh
Dân Dương Nội biểu tình ngày 23/5
Mới đầu tháng 5, vừa vào hè mà người dân đã rát mặt bởi những cơn nắng nóng khủng khiếp. Cái bỏng rát vật lý tạt vào đời sống chật vật của mùa kinh tế khủng hoảng, suy thoái, kiệt quệ. Và thêm những vết bỏng rộp trong tâm hồn những người đang khắc khoải, cồn cào mong sự thay đổi…
 
Mấy hôm nay, mọi người tạm quên những ồn ào, thị phi quanh hội nghị TW7; quên rằng Hiến pháp vẫn giữ nguyên sau khi tốn rất nhiều thời gian, công sức, tâm trí, tiền bạc của hàng triệu công dân tham gia góp ý thay đổi; quên rằng một mùa hè đỏ lửa và bão tố đang kéo đến…để tập trung vào người hùng không chân tay Nick Vujicic đến từ Úc. 

Tạm biệt con gái yêu, mẹ đi theo Cơm Có Thịt!


Đỗ Hương Giang- TĐT

487395_404760902923523_1644648064_nLào Cai, thêm một lần trở lại.
Những ngày giữa tháng 5 nóng như đổ lửa, trong khi người người háo hức xuống biển thì đoàn Cơm Có Thịt Nhật từ VYSA cùng đoàn Cơm Có Thịt Hà Nội âm thầm xách ba lô lên núi. Đường xa không ngại khi trong tim mỗi thành viên đều đầy ắp tình yêu thương dành cho các em bé vùng cao, khi trên vai mỗi thành viên đều trĩu nặng niềm tin, hy vọng của bao người ở lại đang dõi theo từng bước chân của cuộc hành trình.
Điểm đến của mẹ lần này không phải Sapa lung linh hư ảo trong sương mù mùa đông, không phải Sa Pa rực rỡ rạng ngời trong hương sắc mùa xuân…, không phải Sa Pa bình yên, quyến rũ và lãng mạn nữa con à.
Xe đưa mẹ đi con đường khác, đường lên huyện Bát Xát, xã Pa Cheo – nơi mà tổ chức Cơm Có Thịt Nhật của mẹ đang ấp ủ kế hoạch đỡ đầu 386 học sinh tiểu học. Đường đi nhiều đoạn cua gập ghềnh, cheo leo và hiểm trở. Một bên là núi đá, một bên là vực sâu thăm thẳm, phía trước là đường hẹp chỉ vừa gọn cho 4 bánh ô tô, phải lái thật khéo mới đi lọt. Mẹ thực sự sợ hãi và luôn bị ám ảnh bởi những suy nghĩ dại dột. “Lỡ mẹ có làm sao, chỉ thương con gái bé bỏng”. Con gái yêu, vì một trong những điều mẹ sợ nhất trên đời là con không có mẹ. Thế mới biết nhiều thành viên của Cơm Có Thịt, nếu không đủ dũng cảm, không đủ nhiệt huyết, không đủ nhân ái, thì sao có thể đi liên tục và triền miên đến vậy.

Thứ Bảy, 18 tháng 5, 2013

BỎ TÙ MỘT ĐÓA HOA


Thơ Trần Mạnh Hảo

Lời dẫn: Ngày 16-5-2013, tòa án tỉnh Long An đã tuyện phạt Nguyễn Phương Uyên, cô sinh viên 20 tuổi 06 năm tù và 03 năm quản thúc vì tội yêu nước rải truyền đơn chống bọn xâm lược Trung Quốc.

Nguyễn Phương Uyên đứng trước tòa
Em xinh hơn mọi loài hoa trên đời
Em không phải đóa mặt trời
Mà sao bóng tối rụng rời vây quanh


Trước vành móng ngựa gian manh
Phương Uyên chợt mọc lên thành đóa sen
Trái tim yêu nước thắp đèn
Phương Uyên em giữa bùn đen sáng lòa

Em là nụ, em là hoa
Bởi yêu nước phải ra tòa em ơi
Đưa tay chúng tính che trời
Làm sao che nổi nụ cười trinh nguyên


Tư do tuyên án bạo quyền
Cám ơn mẹ sinh Phương Uyên tuyệt vời
Bỏ tù hoa, bỏ tù người
Bỏ tù đất nước giống nòi quê hương

À ơi nước Việt đau thương
Ngủ đi những đóa hoa đương ngồi tù….


Sài Gòn ngày 17-6-2013

Trần Mạnh Hảo

Thứ Hai, 13 tháng 5, 2013

QUYỀN ĐÁ BÓNG Ở XỨ VỆ

Tác giả: Anh Chí (Nguồn: Anh Chí FB)

Chiều nay, đội bóng NO U FC (đội bóng của những người yêu bóng đá ghét đường lưỡi bò) ra sân tập luyện như thường lệ tại sân bóng Thành Nam, quận Cầu Giấy. Trước đó, nhận lời mời thi đấu giao hữu với một đội bạn, đội No U FC chia quân làm hai đội: Đội hình chính thức đá đấu với đội bạn, đội hình dự bị chia làm 2 luyện tập đá nội bộ với nhau. Có rất nhiều các cổ động viên bao gồm nhiều lứa tuổi cũng ra sân cổ vũ đội thi đấu và tập luyện.
Trận đá đấu với đội bạn vừa tiến hành được vài phút thì chủ sân bóng Thành Nam ra yêu cầu hai đội dừng thi đấu. Trước sự vô lý đó, các cầu thủ No U FC đã yêu cầu chủ sân cho biết lý do vì việc thuê sân đã được làm hợp đồng trước đó và sau mỗi trận đấu, đội No U FC đều thanh toán tiền thuê sân bãi và nước uống đầy đủ. Chủ sân đã quanh co lý do ngừng trận đấu. Tuy nhiên, trước sự truy hỏi của toàn đội, chủ sân đã phải thú nhận lý do ngừng trận đấu là do bị an ninh ép buộc. Đội bóng đã truy hỏi tên người ra lệnh cho chủ sân và xin số điện thoại của người đã ra lệnh đó nhưng chủ sân không cho biết. Với lý do như vậy, đội bóng kiên quyết không chấp nhận dừng trận đấu và vẫn tiến hành trận đấu cho dù chủ sân đòi dừng. 

Thứ Bảy, 20 tháng 4, 2013

ĐI TÌM “THẾ LỰC THÙ ĐỊCH”

Bầy chim bay tán loạn. Vì sao? (Ảnh JB Vinh)

Từ lâu, tôi đã nghe nhiều, rất nhiều cụm từ “thế lực thù địch”. Nghe đến nhàm, nhưng chẳng ai chỉ giùm tôi, bởi nó vô hình. Vậy thì phải đi tìm thôi.

Tôi đã đi tìm thế lực thù địch từ những ngày hợp tác hóa, đầu những năm sáu mươi của thế kỷ trước, khi tôi còn ngồi trên ghế nhà trường xã hội chủ nghĩa.

Cái ngày mà tôi chưa phân biệt được chủ nghĩa Mác đúng sai thế nào.

Cái ngày mà khi có kẻng là xã viên hợp tác ra đồng, chờ phân việc, làm chiếu lệ vài giờ rồi về. Tối họp bình công chấm điểm thì cãi nhau om sòm, mà có nhiều nhặn gì đâu, giỏi lắm mỗi công một cân thóc. Để rồi “Ơi anh chủ nhiệm anh chủ nhiệm/ Hai tiếng thân yêu lời cảm mến/ Tay anh nắm chặt tay xã viên/ Xốc cả phong trào cùng tiến lên” đi vào trang sách học sinh theo thơ Hoàng Trung Thông.

Cái ngày mà khi thu hoach thì bố mẹ đi trước, con cái theo sau (gọi là đi mót) cướp hết những thứ ngon. Cuối buổi thu hoạch về sân kho hợp tác chỉ những đống lúa xơ xác, hoặc những đống khoai chạc khoai rễ. Để rồi “Dân làm chủ dập dìu hợp tác / Lúa mượt đồng ấm áp làng quê/ Chiêm mùa cờ đỏ ven đê/ Sớm trưa tiếng trống đi về trong thôn” đi vào trang sách học sinh theo thơ Tố Hữu

Cái ngày mà đói triền miên, cả năm may ra có bữa no cơm và có thịt, đó là ngày tết. Để rồi “Những người lao động quang vinh/ Chúng ta là chủ của mình từ đây” đi vào trang sách học sinh theo thơ Tố Hữu.

Thứ Ba, 16 tháng 4, 2013

VIẾT CHO CON NGÀY ĐẦU BIẾT YÊU

Ảnh mẹ và con gái (internet)
Nguồn: Hai Lúa Blog

Ngày đầu tiên khi con bước vào yêu
Là ngày mặt trời sẽ chẳng bao giờ tắt
Dù bóng tối hiển hiện ra trước mặt
Ánh sáng trong tim vẫn đủ để soi đường
Con lạc vào giữa chốn yêu thương
Nơi hương hoa có mùi thơm ngào ngạt
Nơi dòng sông có thể ngân tiếng hát
Đủ mượt mà che lấp đám rong rêu.
Biết nói gì đây cho con hiểu một điều
Tình yêu ấy dễ làm ta mù quáng
Những ảo ảnh về bình minh ló rạng
Sẽ vỡ tan tành khi con lỡ chạm tay.
Gió đầu mùa, dù là gió heo may
Cũng dễ làm say những chùm hoa mới chớm
Đôi hài nhung mẹ mua, con vừa ướm
Chưa thể chở che cho da thịt non mềm.

Thứ Ba, 2 tháng 4, 2013

Gửi Đoàn Văn Vươn

Thanh Thảo - Nguồn QuêChoa

cứ nói mãi về cánh đồng Nọc Nạn

nhưng đây là Tiên Lãng

cứ nói mãi về oan trái bất công

nhưng đây là Đoàn Văn Vươn


vì sao nông dân lại thành kẻ thù của chính quyền ?

vì sao người chăm chỉ làm ăn lại thường gặp nạn ?

vì sao phải bắn súng hoa cà hoa cải ?

vì sao phải “chống người thi hành công vụ” ?


nếu Đoàn Văn Vươn cam chịu

mất đầm tôm mất tất

rồi mất nhiều năm tham gia đội quân khiếu kiện

thì biết bao giờ mới sửa Luật đất đai ?


thôi thà gióng lên hồi chuông

bằng vài tiếng súng hoa cải bụp xẹt

chẳng chết ai, chỉ khiến dăm chiến sĩ tét đít

và người cả nước bừng tỉnh


sao lại thế này ?


chẳng phải Đảng ta chiến đấu cho quyền lợi nông dân ?

chẳng phải chính cương đầu tiên là “Người cày có ruộng” ?

ông Trường Chinh đâu có ngờ một ngày Tiên Lãng

người cày mất ruộng người khai phá đầm nuôi tôm mất đầm

người cắm cờ mừng có ruộng năm xưa thành người mất ruộng ở Văn Giang

và những ông Cò Tây lại mang dáng hình lãnh đạo công an đất Cảng

“một trận đánh hiệp đồng rất đẹp”

cứ như bác đang nói chuyện giải phóng Hoàng Sa ?


đánh đẹp thế này

chắc Trung Quốc chạy mất dép ?


Đoàn Văn Vươn thân yêu

dẫu biết ở đời nhiều oan trái

nhưng khi nhìn bên trong túp lều rách của vợ con em

thấy chăn màn quần áo sách vở xếp ngay ngắn dưới đất

anh tin một điều rất thật

những đứa trẻ sẽ nên người


nên người, bất chấp mọi cảnh ngộ

đó mới là điều đáng kể


nên người, dù bị tròng vào cổ “tội giết người”

đó mới là điều đáng kể

01/04/2013 

Thứ Bảy, 9 tháng 3, 2013

SANG NĂM TỚI HOÀNG SA!

Thái Bá Tân

Gần hai nghìn năm trước,
Năm 70 Công Nguyên,
Quân đế quốc La Mã
Xóa sổ Israen.

Toàn bộ dân Do Thái
Bị trôi dạt khắp nơi,
Bị truy bức, khinh bỉ,
Không được xem là người.

Nhưng người dân Do Thái,
Mặc dù sống tha phương
Vẫn ngày đêm ngong ngóng
Được trở về quê hương.

Gặp nhau, họ luôn nói,
Dù đang ngày hay đêm:
“Sang năm ta trở lại
Thành Jerusalem!”

Lời chào, lời chúc ấy,
Cũng là một lời thề,
Đã giúp họ sống sót
Chờ đến ngày trở về.

Và ngày ấy đã đến.
Nhà nước Israel
Cuối cùng được khôi phục,
Thủ đô Jerusalem.

Thứ Hai, 4 tháng 3, 2013

CHỮ NGU CŨNG CÓ LẮM ĐƯỜNG…..

Sẽ là rất buồn cười nếu Lúa phát biểu như vầy “cái nhà ông tỉ phú Bill Gates ấy quá khôn”. Chuyện hiển nhiên như một với một bằng hai vì không khôn thì làm sao ông ta từ một con người rất bình thường lại trở thành người giàu có nhất thế giới và ngồi ở vị trí này bao nhiêu năm liền. Tiền của ông ta ư? Đủ để mua hàng dãy máy bay, đủ xây một dinh thự dát vàng, đủ cho ông ta dùng nó nấu nướng từ các bữa ăn của mình đến lúc hết đời. Ấy vậy mà, ông ta không dùng nó để mua những thứ mà với người khác, chỉ cần vừa sở hữu họ đã nhảy lên mạng khoe rùm beng mà lại hiến đến hơn 95% tài sản của mình cho hoạt động từ thiện.
Chắc là, chỉ riêng cái khoản dùng tiền cho hoạt động từ thiện này là ông ta “ngu” thôi, còn lại thì tuyền là khôn….Lạ là, trong cái danh sách “ngu” này có cả những Warren Buffett, Gordon Moore, Carlos Slim, Michael Bloomberg,…ngay cả ông chủ của trang Facbook đầy quyền lực Mark Zuckerberg cũng tuyên bố rằng sẽ dùng phần lớn tài sản của mình để làm từ thiện sau khi chết, kéo dài thêm danh sách những kẻ “ngu” kiểu này. Họ sở hữu cái đầu “khổng lồ” về tri thức công nghệ và quản lý sao lại “ngu” đến thế, không để lại tài sản mà đắp vào người cho nó sướng?
Nhưng mà….thực ra là họ khôn lắm đấy các bác ạ.

Thứ Sáu, 1 tháng 3, 2013

THƯA MẸ, THƯA ĐẢNG

Thùy Linh

Thưa Mẹ!
Con là đứa con gây nhiều phiền muộn cho bố mẹ nhất vì cái tính ngang bướng. Mẹ uốn nắn nhiều mà vẫn luôn sống theo ý mình, nếu cảm thấy điều đó không ảnh hưởng tới ai. Thuần phong mĩ tục, công dung ngôn hạnh mẹ dạy cũng không làm được bao nhiêu…

Con nhất quyết không làm theo chỉ vì những gì được đám đông thừa nhận, trở thành nếp sống, tín điều. Con muốn được đi con đường mà con cảm thấy tự do, hạnh phúc và có ích dù chỉ cho vài người con yêu thương. Con biết nhiều khi mẹ không muốn con sống như vậy nhưng mẹ vẫn âm thầm chịu đựng để con được sống theo ý mình. Lúc mẹ còn sống, con ít khi chia sẻ lý do tại sao con lại như vậy? Mà có tâm sự với mẹ thì con cũng không thể nói ngọn ngành câu chuyện.

Thứ Năm, 28 tháng 2, 2013

Thế nào là suy thoái đạo đức xã hội.?

Người Buôn Gió.
Sáng nay ra quán nước đầu ngõ, thấy mọi người nói chuyện về xã hội đang suy thoái về đạo đức. Người bảo là suy thoái trầm trọng, người bảo chưa. Cãi nhau điếc cả tai, Ông bán nước tức quát.
- Ai cho chúng mày nhận định xã hội suy thoái đạo đức hay không, việc đó là của người quản lý, họ trên cao, họ nhìn toàn diện mới nhận định. Bọn mày ếch ngồi đáy giếng nhìn trời băng vung.
Anh xe ôm nói.
- Ông không xem tin không biết, giờ cướp giết hiếp tràn lan. Cướp trắng trợn người ta đang đi xe máy, nó vác dạo chặt đứt tay cướp xe. Đang nhắn tin điện thoại đắt tiền, ipad trong quán cà fe. Nó vào tận quán nó cướp.
Anh ghi số đề.
- Nó còn nhờ bạn bè hiếp dâm vợ để ly dị, rồi có đứa hạ thủ chồng đi với trai, có đứa mang con nhỏ vài tuổi ra đập chết vì tức chuyện vợ chồng.
Ông bán nước xua tay.
- Những chuyện đó là suy thoái về lối sống, nó chỉ chiếm một số ít trong nhân dân, vài trường hợp thôi. Không thể đem mấy cái chuyện đó mà nói là suy thoái đạo đức trong xã hội.
Mấy người hỏi.
- Giết, cướp, hiếp tràn lan, lọc lừa nhau từng ngày, từng giờ. Không phải suy thoái đạo đức thì đến bao giờ chết hết mới là suy thoái à ông già.
Ông bán nước nói.
- Tao đã bảo chúng mày, đó chỉ là phần nhỏ, xã hội nào, đất nước nào mà không có chuyện giết người, cướp của , hiếp dâm. Mỹ cũng thế, Anh , Pháp, Đức cũng thế. Người ta có bảo xã hội họ suy thoái đạo đức đâu, sao chúng mày cứ nhục mạ dân tộc thế. Khi mà suy thoái đạo đức nó cũng phải có tiêu chuẩn người ta mới nhận xét được thế. Phải là người có trách nhiệm phát ngôn, không bừa bãi như mấy thằng mày.
Bọn trẻ xúm lại hỏi.
- Vậy tiêu chuẩn nào thì gọi là suy thoái đạo đức xã hội.? Bố nói con nghe.
Ông già nói.
- Đầu tiên phải là người có trách nhiệm, lãnh cương vị cao.
Bọn trẻ thắc mắc.
- Cao cỡ nào.?
Ông già.
- Cao như tổng bí thư, chủ tịch nước, thủ tướng, chỉ tịch quốc hội. Những người nắm giữ chức vụ cao như thế, họ quan sát có thông tin toàn diện, đầy đủ từ mọi địa phương,họ mới nhận xét được. 
Cả bọn gật gù.
- Đúng, người ta có chức vụ cao, người ta nói mới đúng, vì họ chịu trách nhiệm.
Ông già bán nước nói.
- Thì đúng thế mà, suy thoái xã hội là một việc nghiêm trọng, ảnh hưởng đến quốc gia đại sự, chứ mấy thằng ăn cướp, giết người đâu gọi là suy thoái xã hội được. Suy thoái đạo đức xã hội như tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng đã nói, là đã có trường hợp lợi dụng việc đóng góp ý kiến sửa đổi hiến pháp để chống phá Đảng ta, đòi đa nguyên, đòi phi chính trị hoá quân đội, đòi bỏ điều 4 hiến pháp quy định Đảng lãnh đạo. Phải vi phạm những điều lớn lao như thế mới đúng là suy thoái đạo đức xã hội, vì Đảng ta là đạo đức, là văn minh, kết tinh mọi trí tuệ dân tộc. Đòi truất vai trò lãnh đạo của Đảng mới đúng là suy thoái đạo đức xã hội.
Cả bọn ồ lên tán thưởng, chí lý, chí lý. Rồi chúng hể hả bảo nhau.
- MK, thế mới là suy thoái đạo đức chứ, còn như anh em ta cờ bạc, gái mú một tí gọi là vui chơi, tệ nạn. Bọn cướp, giết , hiếp kia chỉ là phần nhỏ phạm tội nước văn minh đến đâu mà chả có. Chơi vô tư đê.
Lúc đó có một người bán hàng rong tạp hoá đỗ cạnh, nghe hết chuyện. Ông ta lẩm bẩm.
- Đm hài thật, giờ tiêu chí đánh giá đạo đức xã hội lại là nhìn vào việc góp ý kiến có vừa tai các ông ấy hay không, chả vừa tai là thành suy thoái đạo đức.

Thứ Năm, 7 tháng 2, 2013

Cái lý của công sai nước Vệ

Người Buôn Gió.


Nước vệ có luật không, tất nhiên là có.

Có mấy bạn trẻ thấy người dân oan đi khiếu kiện nằm vạ vật chốn công đường, Tết nhất đến nơi mà còn ăn ở lề đường, vỉa hè bởi đất đai đã bị bọn cường quyền địa phương cướp mất. Mấy bạn trẻ bảo nhau gom tiền bạc lẻ mua mấy món quà vặt đến biếu người dân oan cơ nhỡ ấy.

Bỗng nhiên có một bọn đầu trâu mặt ngựa xông đến, cướp đồ đạc, đánh đập các bạn trẻ.

Đánh một hồi,ầm ĩ thì công sai mới đến. Công sai tóm lấy các bạn trẻ đầu tiên, còn bọn đầu trâu mặt ngựa thì công sai không trông thấy. Dù chúng vẫn còn đứng đó hăm hoạ, chửi bới.

Các bạn trẻ bị đưa về phủ, công sai điều tra làm việc hỏi.

- Tên bố mẹ, anh chị em, địa chỉ, năm sinh, trường học là gì khai hết ra đây.

Bạn trẻ.

- Tôi bị đánh, sao lại phải khai bố mẹ, trường học, địa chỉ.

Công sai trừng mắt.

- Đây là thủ tục, mày vào đây còn thế này, làm sao ngoài kia không gây sự.

Bạn trẻ.

- Tôi bị người ta gây sự đánh, tôi có gây sự gì đâu.

Công sai.

- Thế nhà mày ở đâu, mà mày lại đến đây.?

Thứ Năm, 3 tháng 1, 2013

VIẾT CHO MỘT NGÀY CUỐI NĂM 2012


Nguồn: Hai Lúa
Nhiều lúc tôi tự hỏi, tôi muốn gì cho tương lai của mình? Một căn nhà mặt phố sang trọng? một chiếc xe du lịch đời mới? hay một vị trí quản lý/địa vị xã hội cao để mọi người phải trầm trồ hay ít ra cũng phải nghiêng mình? Ngày cuối cùng của năm, thường tôi tự chọn một ngày cô độc, thu mình vào vỏ ốc, cắt đứt mọi liên lạc trốn tránh người thân để chiêm nghiệm cuộc sống. Và tôi gần như tôi trơ dại cảm xúc, không còn một ham muốn nào nữa tồn tại trong suy nghĩ của mình, một kẻ tuổi đời mới chưa chạm ngõ 40. Lứa tuổi sung sức nhất, chín muồi nhất về sự cống hiến, dấn thân và tư duy, với một mớ kiến thức mà người ta hay gán cho chữ “kẻ có học”.
Tôi chẳng giàu đến độ không biết thèm muốn tiền hay những thứ tiện nghi cho cuộc sống. Tôi cũng chẳng có một vai vế gì trong xã hội. Nếu cho rằng vì tôi chẳng là gì nên buột miệng nói ra “khômg thèm thuồng/không ham muốn” là một cách an ủi mình thì có phần oan uổng. Đã có những cơ hội thăng tiến, những khoản thu nhập hậu hĩnh, những phong thư đến với tôi nhưng tôi khước từ. Bởi tôi không đủ khả năng chịu đựng sự dằn vật lương tâm, không thể dửng dưng để tiếp tay với sai trái, dối trá. Tôi không thể là kẻ dối trá hay phụ họa cho dối trá. Vì quan điểm sống rõ ràng này mà tôi bị nhiều người gọi là kẻ gàn dở, sĩ diện hão, họ bảo tôi, “ai cũng vậy, mình cũng phải thế thôi…” Và rồi một cái chặc lưỡi… mọi thứ được quay theo một guồng máy, nếu muốn giẫy ra thì chỉ còn cách tự “vặn mình” cho lệch khỏi bánh xích.

Thứ Hai, 31 tháng 12, 2012

Hai người phụ nữ viết về Lê Quốc Quân.

VIẾT CHO LÊ QUỐC QUÂN NGÀY CUỐI CÙNG NĂM CŨ 2012 - Bùi thị minh Hằng.
Đến thăm gia đình Lê Quốc Quân sáng 30-12-2012
Từ hôm tin Lê Quốc Quân bị bắt đến nay mình thật sự bức xúc và shok. Càng nghĩ càng căm giận cái nhà cầm quyền bất nhân thất đức này.
Tội danh họ gán cho Quân ư? Ai tin chứ? Chẳng phải họ đã bằng mọi cách muốn bỏ tù Quân cho bằng được ngay từ khi Quân đi học bên Mỹ về đó sao?
Cho đến lúc này dù họ có gán cho Lê Quốc Quân bất kỳ tội danh gì đi nữa thì chắc chắn tôi và nhiều người đều biết rằng nhà cầm quyền bắt và đổ tội cho anh cũng chỉ vì YÊU NƯỚC.
Mấy ngày qua, tôi cứ muốn viết cái gì về Quân mà không sao viết được. Bởi thương xót, bởi tức, bởi uất giận cái cách hành xử vô pháp vô luân của "cái chính quyền" này.

Thứ Năm, 27 tháng 12, 2012

KHỞI TỐ SỰ TUYỆT VỌNG

Nguồn: Thùy Linh

Mấy ngày nữa chấm dứt một năm.
Vẫn là một năm có 365 ngày cùng Ái - Ố - Hỉ - Nộ - Ai – Lạc của đời người. Nhưng năm nay bỗng có đà tăng vọt của Yêu – Ghét – Vui – Giận – Thương – Sung sướng của “lục dục thất tình” làm nên đời sống tinh thần con người. Nhiều năm qua, chưa bao giờ thần kinh con người bị thử thách với nhiều thăng trầm cảm xúc như năm vừa qua. 

Nhiều sự kiện, tình huống khiến nhiều người lo lắng, hy vọng, rồi thất vọng và tuyệt vọng. Đỉnh điểm của sự thất vọng là Hội nghị TW6. Rất nhiều người gom chút hy vọng mong manh cho “canh bạc” mà họ không được tham dự, không được biết bài, chỉ là những đồn đoán, thắc thỏm hy vọng. Vỡ òa sau cùng là sự tức giận không thể kiềm chế. Mọi sự mắng nhiếc, rủa xả của đám đông không biết trút đi đâu nên đành nhằm tai bạn bè mà đổ vào không thương tiếc. Những người đang ở trên ghế cao quyền lực “kiên nhẫn” chờ cơn Nộ của dân chúng qua đi. Đảng cộng sản thì kiên nhẫn, tự tin khẳng định sự sáng suốt của đường lối, của sự lãnh đạo như đã từng lãnh đạo trong chiến tranh. Và đảng càng tự tin hơn về lòng từ bi dành cho những khuyết điểm, tội lỗi của nhau nên không kiểm điểm, kỷ luật ai (?). Thủ tướng tươi cười ngay sau hội nghị. Nụ cười đi vào lịch sử về bài học không trưởng thành dù cỡ tuổi nào, chức vụ nào, từng trải nào. Những con người như thế chỉ lớn lên, già đi và chết, không bao giờ với tới sự trưởng thành. Đáng thương thay cả đất nước lại dưới sự “lãnh đạo sáng suốt” của họ… 
Lạm phát tăng, giá cả tăng nhiều lần trong năm như giá điện, tiền lương giảm, thất nghiệp đã lên đến con số hơn 1,4 triệu người. Đời sống khốn khó, cơ cực như thời Giá-Lương-tiền những năm 80 và hơn thế nữa...