Thứ Năm, 30 tháng 10, 2014

“LẮNG NGHE TIẾNG VỌNG” TỪ NO U FC HÀ NỘI.

Nguồn: Chu Vĩnh Hải

Thỉnh thoảng, tôi mới nhớ về Hà Nội, nơi toàn bộ tuổi hoa niên của tôi đã trôi qua trong đam mê và sống động, trong đói khát và hoài bão, trong hoài nghi và dằn vặt: “Sao giống niềm tin u uất - Gieo vào dọc tuổi hai mươi?”. Hà Nội đối với tôi chỉ là nơi tôi đã gieo những hạt giống “niềm tin u uất”. Nhớ về Hà Nội, tôi chỉ nhớ đến u uất, rã rời.
Nhưng, trong những ngày cuối tháng 10 này, tôi bỗng thấy nhớ Hà Nội cồn cào. Quá khứ về Hà Nội chợt cuồn cuộn trào lên trong tôi, hiện hình lên trong tôi. Tôi sống lại với những điều mình đã có, và lạ kỳ chưa, tôi đang sống với những gì tôi chưa sống ở Hà Nội. Ai đưa đến cho tôi nỗi nhớ da diết và thao thiết ấy? Chẳng ai cả, mà chỉ là hai bức ảnh rất ấn tượng về No U FC Hà Nội được chụp từ một máy ảnh chuyên nghiệp bởi một tay máy có nghề.
Một bức ảnh chụp các thành viên của đội bóng, chân mang những đôi dép tổ ong (đôi dép đã trở thành huyền thoại khi được tù nhân lương tâm Điếu Cày Nguyễn Văn Hải mang trong chuyến hành trình Việt Nam - Hoa Kỳ), bước đều trên thảm cỏ. Bức ảnh không chỉ đặc tả được nét mặt tràn đầy cảm xúc của nhân vật mà còn đặc tả được chi tiết của các đôi dép tổ ong, và người cầm máy đã phải chụp với tốc độ cao để động tác không bị nhòe nét. Bức ảnh của niềm cảm hứng mang tên Điếu Cày Nguyễn Văn Hải.
Một bức ảnh chụp các thành viên của No U FC Hà Nội hai tay bắt chéo lên trên đầu, giống như các sinh viên HongKong chéo tay trên đầu trong cuộc cách mạng dù phản kháng độc tài, đòi hỏi dân chủ. Bức ảnh của niềm cảm hứng mang tên HongKong - Joshua Wong.

Ngày mai, 30-10, sẽ là ngày tròn 03 năm thành lập một câu lạc bộ bóng đá kỳ lạ nhất trái đất này: No U FC Hà Nội – đội bóng của những người yêu nước, luôn kiên định con đường đấu tranh đòi chủ quyền Hoàng Sa - Trường Sa về cho Việt Nam, xoá bỏ đường lưỡi bò phi pháp mà Trung Quốc vạch ra trên Biển Đông, đội bóng của đấu tranh và phản kháng độc tài... Những thành viên của đội bóng này không chỉ can trường và mạnh mẽ mà còn hết sức lãng mạn: "Tổ quốc ơi, con lắng nghe tiếng vọng - Tự ngàn xưa đã vẳng đến hôm nay - Tiếng của cha ông thúc giục mong ngóng - Hãy vùng lên gìn giữ mảnh đất này”.
Sự kỳ lạ và sức sống mãnh liệt của No U FC Hà Nội hấp dẫn truyền thông thế giới, đến nỗi hãng tin Reuters và nhật báo thể thao lẫy lừng của Italia là La Gazzetta dello Sport cũng phải viết về họ. Nhưng họ không thành lập và sinh hoạt thể thao để nổi tiếng, để trở thành người của công chúng. Các thành viên của câu lạc bộ sinh hoạt cùng nhau đều đặn từ ngày đầu thành lập tới nay đã xác tín rằng: Câu lạc bộ bóng đá No U được thành lập với danh nghĩa là một câu lạc bộ bóng đá nghiệp dư, câu lạc bộ của những người cùng quan điểm phản đối đường chín đoạn (còn gọi là đường lưỡi bò - đường chữ U) của nhà cầm quyền Trung Quốc vạch ra trên biển Đông hòng chiếm hơn 80% diện tích trong đó có hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa mà Việt Nam có chủ quyền hợp pháp. No U có nghĩa là không chữ U - không đường lưỡi bò trên biển Đông. 
Nhớ Hà Nội, cảm mến No U FC Hà Nội, tôi lại tự trách mình. Trong suốt 26 năm cầm máy ảnh để phục vụ cho nghề báo, tôi chẳng chụp được tấm hình nào cho ra hồn. Tại sao? Bởi vì trong những năm tháng dài đằng đẵng đó, tôi không có tinh thần phản kháng, tôi không có động lực và khát vọng tranh đấu. Tôi chỉ là một thằng tôi tròn vo như viên bi, giống hệt hàng triệu viên bi khác trên đất nước khổ đau và bất hạnh này.
Chao ôi, trong khi đó, hai tấm hình của No U FC Hà Nội tràn đầy tinh thần phản kháng, tràn đầy khát vọng tranh đấu và viên mãn khát vọng một ngày mai tươi đẹp.
Chúc mừng tuổi lên 03 nhé, No U FC Hà Nội. Cám ơn No U FC Hà Nội nhiều nhé vì đã cho tôi nhận chân được mình, thức tỉnh được mình.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét